Liễu Bảo Trân nửa tỉnh nửa mê tỉnh giấc,đầu cô choáng váng, đau nhói, nặng nề như mang phải cục tạ ngàn cân trên đầu vậy, Trân vật vã cố gắng ngồi dậy, nhưng cô không thể. Lực bất tòng tâm, cổ họng cô khô khốc muốn uống chút nước cũng chẳng thể nào cất nổi tiếng gọi người vào.
- Bảo Trân ngoan, uống tý nước nào.
Giọng nói của Dương Thiên Hải vang bên tai cô, Trân mở mắt nhọc nhằn ngướcnhìn Thiên Hải, khóe mắt cô rát, cay, rồi ươn ướt, cô khó chịu khóc nấcnhư một đứa trẻ nhớ mẹ. Đưa tay Bảo Trân đón lấy đế ly nước, thuận theoThiên Hải đút nước, cô uống từng ngụm nhỏ, cho đến khi đủ để lấy lại sựsống, Bảo Trân đẩy ly nước ra, cô muốn ngã lưng ra sau. Hắn đỡ cô nằmxuống, mắt nhìn lên tấm lịch trên đầu giường, Liễu Bảo Trân đã hôn mêgần ba tháng rồi cơ đấy. Và rồi hắn chăm chăm ngắm nghía cô từ đầu tớichân, hắn rất vừa lòng với Bảo Trân hiện tại, cô như đứa trẻ con, khôngcãi cự, ngoan ngoãn mặc dù mít ướt một chút.
Liễu BảoTrân thè chiếc lưỡi đinh hương liếm láp quanh bờ môi nhợt nhạt của mình, cô khó hiểu nhìn hắn rồi ngẩng đầu ngóng ra phía cửa, cô nghiêng đầu,ngây ngô hỏi:
- Cô gái xinh đẹp kia là ai vậy?.
Dương Thiên Hải nhìn theo đôi tay Bảo Trân khẽ cười:
- Cô ấy tên Tư Tố, bạn thân của em và là đồng nghiệp của anh.
Bảo Trân lại chỉ vào ngực mình:
- Tôi là ai?.
Hắn không vội trả lời mà ngồi xuống cạnh cô, vuốt mái tóc ngỗn ngang củaTrân lại, từng ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-nguoi-chi-yeu-em/1536658/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.