Buổi chiều sắp đến giờ tan làm, điện thoại của tôi lạirung. Nhìn tên người gọi, tôi thở dài rồi nghe máy: “A lô, Trác Hạo à!” 
Trác Hạo cười oang oang ở đầu bên kia: “Tô Nhã, cuốicùng anh đã về rồi! Tối nay mình đi ăn nhé!” 
Tôi gật đầu đồng ý: “Vâng!” 
Sẩm tối sau khi tan làm, Trác Hạo đến tận công cơ quanđón tôi. Đào Tử nhìn tôi nháy mắt nói: “Thế này mới đúng! Mặc dù dung nhan anhnày hơi kém ngài Trình một chút nhưng cũng không đến nỗi nào. Giám đóc Trác xétcho cùng tướng mạo cũng thuộc hàng tráng sĩ lắm tiền oai phong lẫm liệt. TôNhã, bao nhiêu năm nay người ta đâu đã phụ bạc cậu lần nào, cũng nên cho ngườita một cơ hội đi, đây mới là đối tượng tốt để phát triển ‘tình bạn vĩ đại’đấy!” 
Tôi nhìn Đào Tử, mặt lạnh băng không chút cảm xúc,khiến nó đâm ra cũng hốt hoảng, vội vàng nói: “Cậu đừng có để bụng, mình chỉbuột miệng nói linh tinh thôi! Xin cậu đấy chị Tô Nhã ơi, đừng nhìn mình bằngánh mắt hình viên đạn đó nữa, ôi mẹ ơi, thật sự mình không thể chịu được kiểunhìn chòng chọc thế này của cậu đâu! Mình yếu tim non gan lắm!” 
Nó vừa nói vừa cho tay lên ôm ngực ra vẻ kinh sợ. Tôivẫn nhìn nó vô cảm, sau đó nói: “Đào Tử, thực ra mình muốn nói, những lời cậunói rất có lý!” 
Đào Tử lập tức ngẩn tò te. 
Vừa gặp tôi, câu đầu tiên Trác Hạo đã hỏi: “Mấy hômkhông gặp sao em gầy đi thế này?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, hai hàng lông màyanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143229/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.