Tôi phát hiện ra Đào Tử không chỉ có năng khiếu buônchuyện bép xép mà miệng lưỡi nó còn có gien xui xẻo của giống quạ đen. Nó vừanói dứt câu quản lý sẽ bắt tôi, chưa đầy năm phú sau y như rằng ông ta chongười gọi tôi vào nói chuyện thật! 
Đào Tử kinh hãi trợn trừng mắt, cho hai tay lên bịtmiệng lẩm bẩm: “Mẹ ơi! Tôi thành nhà tiên tri rồi!” 
Cho dù tinh thần tôi đang rất sa sút, rất chán chường,rất uể oải, rất mụ mị nhưng nhìn bộ dạng lệch lạc của Đào Tử, lòng tôi không thểkhông dậy sóng. Khi đi ngang qua chỗ nó, tôi không nhịn nổi quát nó một câu:“Đồ bà tám đen quạ!” sau đó mặt lạnh băng đi thẳng, để lại một mình nó đangchết trân phía sau. 
Đang chuẩn bị bước khỏi cửa phòng làm việc, bỗng saulưng tôi vang lên tiếng thất thanh của Đào Tử: “Tô Nhã! Đừng tưởng cậu đang đaukhổ vì mất đi ‘tình bạn vĩ đại’ mà tôi không dám chỉ ra lỗi sai của cậu nhé!Cách dùng từ vừa rồi của cậu sai bét! Phải là ‘bà tám quạ đen’ mới đúng!” 
Tôi bỗng liêu xiêu, suýt nữa đâm sầm vào khung cửa… 
Vừa thấy tôi, quản lý liền đi thẳng vào vấn đề: “TôNhã à, có một nhiệm vụ cần giao cho cô!” Có lẽ trông sắc mặt tôi không tốt,giọng quản lý trở nên ngập ngừng: “Cái này… Tô Nhã, cô ốm à? Cái này… nếu cô ốmthật thì hơi phiền đây…” 
Quản lý có vẻ khó xử, hai hàng lông mày nhíu lại thànhnhững rãnh sâu như dùng đao khắc lên, nối liền với sống mũi càng tô điểm chonỗi phiền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143227/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.