Người đó chỉ thản nhiên đáp lại hai tiếng: “Là tôi.” 
Chỉ hai tiếng này thôi cũng đủ để quăng tôi từ trênđỉnh núi hạnh phúc xuống vực thẳm đau khổ và sợ hãi. 
Mặt trời ngoài cửa sổ dường như đang bị mây đen chelấp, trời đất bỗng trở nên u ám, kéo cả tâm trạng tôi cũng âm u theo. 
Tôi thấy giọng mình run run khi hỏi lại người đó: “Saolại biết được số của tôi?” 
Đáp lại chỉ là mấy tiếng gọn lỏn: “Điều tra qua mộtchút.” 
Tôi không khỏi cười khổ. Người ta chỉ cần điều tra“qua” một chút thôi thì trăm phương ngàn kế tìm cách lẩn tránh của tôi cũng bịphát giác hết. Một kẻ dễ dàng bị thâu tóm như tôi lấy gì để phản kháng lạingười ta kia chứ? 
Tôi lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi tìm tôi có việc gì?” 
Câu trả lời khiến tôi ớn lạnh hơn cả ngàn vạn lần. 
Đã lâu vậy rồi, hóa ra vẫn không thể được. Hóa ra hyvọng làm lại từ đầu đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của một đứa ngu si như tôi. 
Tôi không hiểu tại sao Điền Uyển Nhi lại hận mình đếnvậy. Tại sao cô ta không có được Ninh Hiên thì nhất quyết cũng không cho tôiđược có. 
Ngoài cửa sổ, mây đen đã không còn che phủ mặt trờinữa, ánh sáng gay gắt lại tiếp tục chiếu rọi. Nhưng còn hai đám mây ngăn cáchgiữa tôi và Ninh Hiên bao giờ mới tan đây? Chẳng lẽ chúng nhất định theo tôisuốt cuộc đời này? 
Hai má tôi ươn ướt. Nếu không vì lúc trước hy vọng quánhiều thì có lẽ bây giờ đã không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143225/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.