Ngày hôm sau, sợ vẻ mộc mạc của mình xuất hiện trướcđám đông những người giàu có sẽ làm xấu mặt Trác Hạo, tôi cố tình thay đổiphong cách bằng một chiếc váy voan dài đến đầu gối, cùng một lớp trang điểmnhẹ. Khi xuống nhà, Trác Hạo đang đứng dựa cửa xe đợi tôi. Nhìn thấy tôi, anh lậptức bước lại, cầm tay tôi, mỉm cười đầy tán thưởng: “Hôm nay em làm anh lóa mắtquá! Em đẹp lắm!”
Được anh khen, tôi thẹn thùng đến nỗi không dám ngướcmắt nhìn anh. Tôi nói: “Cũng không thể xấu xí quá, không lại làm mất mặt anh!”Anh nghe xong bật cười vui vẻ rồi dẫn tôi vào xe.
Chuyện khó xử lần trước dường như chưa từng xảy ra, cảhai chúng tôi đều không muốn nhắc đến, thậm chí là cố tình lảng tránh.
Trên đường đi, tôi hỏi Trác Hạo: “Chuỗi cửa tiệm cơ à,mời đích thân tổng giám đốc Trác đến cắt băng khai trương, tổng giám đốc Tráclại dắt theo bạn gái cùng xuất hiện, thế thì quy mô tiệm cà phê này phải to lắmnhỉ?”
Trác Hạo cười đáp: “Đây là chuỗi cửa tiệm của mộtngười bạn anh, được gọi là tiệm cà phê “Rung động”, em nghe thấy tên này baogiờ chưa? Tiệm chính đặt tại thành phố A của chúng ta đấy.”
Cái tên này đúng là nghe rất quen, nhưng tôi không thểnhớ ra đã thấy nó ở chỗ nào trong thành phố A.
Trác Họa thấy tôi nặn óc suy nghĩ, không nhịn đượccười phì lên, “Anh bảo đảm em đã từng trông thấy rồi, chẳng qua là không để ýthôi.” Dừng lại một lát rồi anh mách đáp án: “Nó nằm trên con đường ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143231/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.