Câu hỏi đột ngột của An Tỷ làm tôi thót tim. Không ngờnó lại cho tôi cơ hội được phát biểu hiên ngang như thế này! Nhưng đau xótthay, tôi lại không hiểu điểm chung nó nói đến rốt cuộc là cái gì. 
Tôi lắc đầu. An Tỷ bĩu môi chế giễu tôi: “Lúc cho nóithì không nói! Đúng là bà chị rắc rối!” 
Tôi lúng túng cầm cốc nước trước mặt lên, lưỡng lự hồilâu xem nên hất nó vào mặt An Tỷ rồi kêu mình lỡ tay hay cố nhẫn nhịn uống hếtnước hòng dập ngọn hỏa khí phừng phừng trong gan ruột. 
Cuối cùng tôi nghiến răng ken két, theo lý trí lựachọn phương án thứ hai. 
An Tỷ tiếp tục công kích: “Tô Nhã, đừng chỉ chăm chămuống nước, mau nhìn mình đây này, mình sắp công bố đáp án đây!” Tôi vội đặt cốcnước xuống, chăm chú nhìn nó, An Tỷ nói: “Điểm chung ở đây chính là: bên tổngcông ty ở nước ngoài không có cậu nên sếp rất ghê gớm, bạo lực; về chi nhánh ởtrong nước, từ khi tìm cậu, sếp liền trở nên rất ngoan hiền rất nhẹ nhàng!” 
Tôi vội vàng giơ ngón tay cái lên, nói: “An Tỷ, cậu,cậu tài thật! Nói năng ra vần ra vẻ, đăng đối hay lắm, lợi hại lắm!” 
An Tỷ dương dương tự đắc hất tóc, nói: “Chấp nhận lầnngắt lời này, rất chuẩn, rất đúng lúc!” 
Theo lời của An Tỷ, những ngày tôi đến ngồi khôngtrong phòng làm việc của Ninh Hiên, mấy trợ lý của hắn đều nhất loạt trầm trồ:“Dạo này sếp thiết kế vừa nhanh lại vừa đẹp!” An Tỷ nói, thực ra tác dụng củatôi không chỉ làm bình hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143223/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.