Tôi vô cùng nhục nhã vì sự thật thà và đói khát sinhlý của cơ thể mình! Ý chí của tôi sụp đổ tan tành trong dục vọng mãnh liệt! 
Nước mắt tôi trào ra, chan chứa ấm ức tủi nhục. Tôihận Ninh Hiên. Sao hắn có thể dùng cách vô sỉ đó để chứng minh tôi đang nóidối! 
Tôi đẩy hắn ra, dồn hết sức đẩy hắn ra, vừa khóc vừachạy khỏi căn phòng đó. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy xét điệp báo viên AnTỷ ngoài cửa sẽ dùng ánh mắt sắc lẹm thế nào để săm soi tôi, cũng chẳng còn tâmtrí đâu giữ bộ mặt ung dung giả tạo mọi khi. 
Tôi mặc kệ tất cả, cắm đầu cắm cổ chạy như điên nhưkhùng. 
Ninh Hiên không đuổi theo tôi. Bởi trước khi đẩy hắnra tôi còn nói: “Anh thỏa mãn rồi chứ? Chắc anh không biết Trác Hạo cũng đang ởthành phố này! Tôi và anh ấy mới là một đôi! Ninh Hiên, nói cho anh biết mộtlần nữa, tôi không yêu anh! Không yêu!” 
Nhìn vào mắt Ninh Hiên, tôi có thể thấy nỗi đau và tổnthương của sáu năm trước một lần nữa, chỉ là giờ còn khắc sâu hơn nhiều! 
Tại sao hai con người rõ ràng đều yêu nhau, lại phảigiày vò và làm tổn thương nhau như vậy? 
Câu trả lời thực ra rất đơn giản, chỉ gồm bốn chữ. 
Hoàn cảnh đưa đẩy. 
Từ hôm đó tôi không có đến chỗ Ninh Hiên làm bình hoatrang trí nữa mà quay về trung tâm triển lãm kiên thủ với chức vụ của mình. 
Quản lý thấy tôi quay về, một mặt vẫn khen ngợi tôi lànhân viên tốt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143215/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.