Trác Hạo cười nhạt: “Tô Nhã, mấy năm trước, khi có ýđịnh chuyện công ty từ thành phố A đến thành phố B, anh đã phải bỏ ra khá nhiềucông sức, qua lại với không ít nhân vật lớn nhỏ trong cả giới thương nhân vàchính khách. Bố cô gái đó là một nhân vật không tầm thường chút nào. Hai giađình Ngải Phi và Ninh Hiên cũng được xem là có quan hệ nhiều đời, hai người họđều thuộc hàng gia thế hiển hách, rất môn đăng hộ đối. Anh đoán nếu không xảyra sự cố gì thì hai người chắc chắn sẽ kết hôn đấy.” 
Tim tôi nhói đau. Tàng thịt bò trên đĩa càng lúc càngcứng đầu, lần nào dao dĩa hạ xuống cũng trượt đi, chém nhầm xuống mặt đĩa sứ,phát ra những tiếng lách cách chói tai. Tôi không bình tĩnh nổi nữa, vứt luôndao với dĩa xuống bàn, ngẩng lên nhìn thẳng vào Trác Hạo và hói: “Sao anh phảinói với em những điều này? Trác Hạo, anh có ý gì?” 
Trác Hạo lại cười, nụ cười dường như có chút tự trào:“Được rồi Tô Nhã, anh thừa nhận anh cố ý nói ra những điều này. Anh… chỉ là anhcăng thẳng quá. Anh lo Ninh Hiên quay về rồi thì… trong mắt em chỉ có mình cậuta, còn anh lại lần nữa biến thành không khí trước mặt em mà thôi.” 
Thực ra tôi muốn nói với Trác Hạo, dù cho Ninh Hiênkhông quay về, dù cho tôi ở đây còn hắn ở nước ngoài, hai chúng tôi không thểgặp nhau thì trong mắt tôi hắn vẫn là duy nhất, còn Trác Hạo, dù anh có khôngphải luồng không khí trước mắt em, thì nhiều nhất cũng chỉ như khối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143217/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.