Hôm sau, tôi lấy danh nghĩa tình bạn cao cả, không nênđể sự dối lừa hạ nhục dấy binh hỏi tội An Tỷ. Tôi làm ra vẻ rất buồn nói với AnTỷ: “An Tỷ, tối qua cuối cùng mình đã phát hiện ra là cậu lừa gạt mình, điềunày làm mình đau lòng lắm!” An Tỷ ngẩn người, thớ thịt trên mặt hình như lạirung rung, sau đó mới nhìn tôi nói rất chân thành: “Được rồi, Tô Nhã, mình sairồi. Hôm nay để chuộc lỗi, mình xin trả lời vô điều kiện mọi thắc mắc của cậu,cậu cứ hỏi thoải mái đi, biết gì mình xin nói ra hết!”
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi nó một câu: “Ngài Trình của cáccậu rốt cuộc là đã có bạn gái hay chưa? Cô Ngải Phi đó rốt cuộc là có gì mờ ámvới anh ta không?”
An Tỷ kéo tôi lại gần, thì thầm vào tai tôi: “Chuyệnnày, nói cho cậu biết, ngoài mình ra không có người thứ hai biết được chântướng đâu!”
Tôi không nghĩ thế. Tình báo viên nào chắc cũng cóchung một tật: mở miệng ra nói là phải bắt đầu bằng câu “chuyện này chỉ có mộtmình tôi rõ chân tướng”, gây lỗi một cái là giờ thủ đoạn đòi chuộc tội bằngcách “cứ hỏi bất cứ điều gì cũng được, biết gì tôi xin nói ra hết”.
Tôi nói: “An Tỷ, vào chủ đề chính đi, đừng để tôi đâyxem thường”.
An Tỷ nói: “Tô Nhã, trước khi trả lời câu hỏi này, cậucó thể làm theo một yêu cầu của mình được không?”
Tôi hỏi yêu cầu gì. Nó nói: “Cậu có thể buộc tóc lênđược không? Buộc tóc đuôi gà ấy, mình muốn xem cậu buộc tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/3143212/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.