Ninh Hiên nói: “Tô Nhã, anh thấy em đang gây sựvô lý đùng đùng.”
Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, gào lên: “Hứ, thếthì cậu đi mà tìm người không biết gây sự vô lý đi! Tôi biết ngay mà, cậu dụđược tôi hiến thân rồi, cho là sau này tôi phải bám lấy cậu nên bắt đầu khôngcoi tôi ra gì nữa!”
Ninh Hiên lấy điện thoại ra, vẻ như không dámtin, lớn tiếng hỏi tôi, giọng giận giữ: “Tô Nhã, em sao thế? Chỉ vì mấy tấmhình trong này mà em có thể xọ sang chuyện tận đẩu tận đâu.”
Tôi cười gằn mấy tiếng. Chính tôi cũng khôngtưởng tượng nổi mình có thể diễn đạt như thế. Tôi nói: “Tôi hối hận vì đã hiếndâng cho cậu. Thôi, đừng nói nữa, nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi vềđây!”
Ninh Hiên kéo giật tôi lại, hai mắt trợn trừng,nhất định tuyên bố hối hận của tôi đã đả kích hắn mạnh mẽ. Hắn hoang mang hỏitôi: “Tô Nhã, em sao thế, sao bỗng nhiên lại trở nên ngang ngược thế này? Vốndĩ chúng ta đang tốt đẹp lắm mà, em sao vậy?” Tôi vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhìn hắnkhông nói gì. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu mấy lần rồi nói: “Đượcrồi, được rồi. Tô Nhã, là anh sai được chưa? Anh xóa là được chứ gì? Em đừnggiận nữa được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé?”
Hắn vừa nói vừa mở điện thoại. Tôi trông thấybàn tay hắn run run, hoàn toàn mất kiểm soát.
Tôi đau đớn như bị một bánh xe găm đầy kim châmlăn qua lăn lại nghiền nát trái tim. Nỗi đau nhỏ máu này không thể trốn tránh,chỉ hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141071/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.