Nhiều năm sau, khi đã bình tâm, tôi vẫn tự mắng nhiếcbản thân mình.
Tại sao đã biết rõ phải chia tay vậy mà trước khi biệtly vẫn cố tình hiến dâng cho hắn một đêm ân ái êm đềm bên bờ biển như thế? Tôilàm thế, mới giây trước còn dụ dỗ hắn đến với mình, hai đứa thục mạng quấn lấynhau, ngay giây sau đã vô duyên vô cớ đòi trở mặt là trở mặt ngay được, mà đãtrở mặt là trở mặt triệt để, từ đó mất tăm mất tích, bặt vô âm tín, ân đoạnnghĩa tuyệt, tại sao tôi không nghĩ những hành động thất thường trái ngược dữdội như trời với đất như băng với lửa đó của mình sẽ khiến Ninh Hiên đau khổnặng nề khôn xiết. Tôi đã tự tay xích chặt hắn vào mớ kí ức về những quấn quýtái ân và nỗi băn khoăn của cuộc tình đột nhiên tan vỡ, từ ngày này qua thángkhác, từ năm này qua năm khác, mãi mãi không được giải thoát.
Tôi thật khốn kiếp, chỉ biết đến suy nghĩ ấu trĩ chủquan nhưng cứ ngỡ là cao thượng vĩ đại của bản thân khi đó: Tôi sắp phải ra đi,e sẽ không còn được ở bên hắn nữa, nên muốn đem thứ quý giá nhất của mình dânghiến cho hắn trước khi chia xa.
Từ đó, kết quả của vở kịch tôi đã dốc hết tâm trí dàndựng không chỉ là một đêm khó quên bên bờ biển mà còn là một trái tim quý giábị giày vò thảm thương giữa hai thái cực nóng bỏng và băng giá.
Tôi đã từng đọc được ở đâu đó câu này: Trước kia emyêu anh, bây giờ em hận anh. Trước kia yêu bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141072/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.