Tôi không kể với Ninh Hiên chuyện mình lên gặphiệu trưởng. Tôi cho rằng không nên khiến cả hai cùng phải bận tâm đến chuyệnnày. Từ đó, tôi bắt đầu giảm thiểu việc tiếp xúc trực tiếp với Ninh Hiên ởtrường, ra sức đóng vai một cô giáo nghiêm túc chính trực. 
Ninh Hiên cũng không có ý kiến gì, rất ăn ý phốihợp với tôi tránh tai mắt thiên hạ. 
Khi cảm thấy vụ bê bối này đã nhạt dần, tôi cóthể thở phào nhẹ nhõm được rồi, thì một hôm, bỗng cô Vưu báo thầy tổ trưởng tìmtôi. Tôi đến gặp thầy tổ trưởng, thầy nói thực ra vẫn là hiệu trưởng muốn gặptôi, thầy chỉ là người đưa tin trung gian. Thế là tôi lại đến gặp thầy hiệutrưởng. Sau màn chào hỏi hết mực cung kính, thầy hiệu trưởng nói: “Cô Tô, thựcra không phải tôi tìm cô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói vớicô!” 
Lúc này tôi mới phát hiện ra trong phòng hiệutrưởng, còn có một người nữa. 
Ngày hôm đó chính là vạch chia cắt trong số mệnhcủa tôi. 
Ngày hôm đó, hiệu trưởng nói: Không phải tôi tìmcô mà là ngài thư ký Đường đây có chuyện muốn nói với cô. 
Ngày hôm đó, tôi được thư ký Đường trông rấtquen nhưng không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu, lấy xe con đưa đến một nơi khác. 
Ngày hôm đó, tôi đã nếm trải thời khắc nhục nhãnhất trong cuộc đời. 
Ngày hôm đó về đến nhà, tôi chui vào chăn khócnức nở. Khóc đến đứt từng khúc ruột, khóc đến không thiết sống, chỉ muốn chếtngay lập tức. 
Nhưng cuối cùng tôi quyết định không tìm đến cáichết. Tôi phải gắng gượng kéo dài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141070/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.