Chương trước
Chương sau
Cánh tay hắn ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt.Nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp nặng nề.
Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong vạt áo tôi, tôivừa luống cuống ngăn cản vừa lẩy bẩy cầu xin: “Ninh Hiên! Không được, mau dừnglại! Thực sự là không được đâu!” Ninh Hiên hổn hển, nhướn cao đôi lông mày trênbộ mặt đang rất tha thiết, khàn giọng hỏi tôi: “Tại sao không được!”
Tôi sắp không ngăn nổi bàn tay của hắn nữa,cuống quá, tôi không kiềm chế được bật khóc: “Cậu…cậu còn quá nhỏ!”
Hắn ngậm lấy vành tai tôi, thì thào: “Nhã Nhãđừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm! Anh không làm nữa!” Quả nhiên cánh tayđang lần mò dưới áo tôi dừng lại. “Nhưng Nhã, anh khó chịu lắm!” Nghe giọng hắnđầy đau khổ, tim tôi bất giác cũng quặn lên nhói đau.
Tôi khẽ hỏi: “Vậy… vậy phải làm thế nào cậu mớikhông khó chịu!”
Hắn kề sát môi lên tai tôi phóng hỏa: “Em giúpanh được không? Dùng tay thôi!”
Tôi thấy toàn mình đang bốc cháy còn trong taithì ào ào tiếng bão đổ về. Trông bộ dạng hắn quả thực đang rất khó chịu, tôi đờđẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý!
Cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì, chỉngồi thừ người trong văn phòng, mắt trân trân nhìn đôi tay mình. Nó đã… khôngcòn trong sạch nữa rồi…
Cô giáo họ Vưu ngồi bên cạnh không chịu nổi sựim ắng trong văn phòng, hiếu kỳ hỏi tôi: “Tô Nhã! Làm gì mà nhìn chằm chằm vàohai bàn tay ghê thế, đau chỗ nào à?”
Tôi vội vàng thu tay, điềm tĩnh cười đáp: “Emđang đếm ngón tay để tính xem bao giờ có lương ấy mà!”
Cô Vưu ái ngại nhìn tôi cười, vẻ mặt vẫn thấpthoáng nỗi băn khoăn, dường như định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không muốnnói ra. Cứ tiếp tục im lặng như thế e là cô Vưu sẽ mắc bệnh trầm uất mất, tôichủ động đóng vai một đồng nghiệp hiền lành và tinh tế bắt đầu khơi chuyện:“Chị Vưu này, chị đang có chuyện gì muốn nói với em phải không?”
Vẻ mặt cô Vưu lại càng ám muội hơn, cô nheo mắtnhin tôi nói: “Tô Nhã, em đúng là rất có bản lĩnh. Lớp e dạy nổi tiếng là khótrị nhất trường, thế mà nghe nói dạo này cứ đến giờ của em dù cả bầy ma vươngquỷ sứ đó đứa nào đứa này đều trở nên ngoan ngoãn như mèo con!”
Tôi lờ mờ cảm thấy đây chưa phải là chủ đề chínhcủa câu chuyện, nghe quá vô thưởng vô phạt. Tôi không tỏ thái độ gì, thuậnmiệng đáp lại lời khen ngợi của cô: “Có gì đâu, có thể chúng thấy em còn trẻnên cũng ngại làm loạn.”
Câu trả lời của tôi dường như trúng ý cô Vưu.Nghe xong, hai mắt sáng rực lên, cô nhìn tôi nói: “Đúng thế, đúng thế! Đúng làem còn rất trẻ! Em trẻ thế này, đứng cùng đám học sinh còn không phân biệt đượcđâu là cô đâu là trò ấy chứ!” Nói xong cô bỗng cười phá lên, chuyển sang ýkhác: “Nhưng Tô Nhã này, em ít tuổi như thế này cũng không chắc đã là chuyệntốt đâu. Ví như dạo này, không biết ai dám mạnh miệng nói em và một cậu họcsinh lớp 12 số 5… Ninh Hiên, hai người rất ám muội.”
Có tiếng sấm nổ rền vang trong đầu tôi!
Quả nhiên trên thế gian này không có bức váchnào là không thể xuyên thủng! Trong cuộc đời này quả nhiên không có mối giantình nào không bị bàn ra tán vào! Chuyện tày đình của tôi và Ninh Hiên xem rakhông thể giấu nổi nữa rồi!
Tôi cố tỏ ra điềm tĩnh: “Hơ, bây giờ có lắmngười thích bịa chuyện rồi phao tin đồn nhảm thế. Mấy hôm trước còn đồn ầm lênlà Ninh Hiên với cô bạn lớp bên cạnh Điền Uyển Nhi thế nào thế nào cơ mà, saomới có mấy hôm đã chuyển sang em thế này. Em đoán mấy hôm nữa có khi lại gánghép cậu ta với ai khác cũng nên.”
Ninh Hiên bé nhỏ của tôi, xin lỗi cậu nhiều lắm,tôi vừa ăn nói không phải với cậu rồi! Không phải tôi muốn đá cậu ra đâu nhưngđúng là tình thế ép người quá đáng! Đừng trách tôi!
Vẻ mặt cô Vưu lập tức thay đổi, cô phấn khíchtuôn ra một tràng những lời ấp ủ: “Tô Nhã ơi, chẳng lẽ em không biết học sinhcả trường đang truyền tai nhau chuyện gì? Chúng nó nói có một cô giáo trẻ mớivề trường đã để ý ngay đến một học sinh tướng mạo xuất chúng, gia thế hiểnhách. Nhưng cậu học sinh này trước đó đã có bạn gái rồi, thế là cô giáo ra tayđánh đồn có địch, cậu học sinh bị gạ gục trước tình yêu mới, còn cô bạn gái rơivào cảnh bi thảm và bị phụ tình!”
Trời ơi! Tổ tiên cụ kỵ nhà tôi ơi! Cái kịch bảnnày do ai đạo diễn mà còn lằng nhằng, rối rắm hơn cả mấy phim truyền hình dàitập? Tôi đã trở thành bà giáo thủ đoạn vô liêm sỉ! Chỉ vì thèm muốn gia thế vànhan sắc của cậu học sinh bé nhỏ mà giơ móng vuốt ma quỷ làm cho cô bạn gái đầutiên của cậu ta đau khổ như rơi xuống địa ngục.
Chuyện này là thế nào đây!
Còn bảo tôi cướp bạn trai của một nữ sinh nữa,buồn nôn! Lúc tôi trở thành mối tình đầu của Ninh Hiên, Điền Uyển Nhi còn đangngồi trong nhà vệ sinh chờ bạn trai tôi mang giấy đến cứu trợ cơ đấy. Thế quáinào trong nháy mắt tôi biến thành kẻ thứ ba rồi?
Tôi nói: “Tin đồn này hoàn toàn sai sự thật!Không chính xác! Tuyệt đối không chính xác” Nghĩ thế nào nói vậy hơi giống kiểukhông đáng đã khai, tôi bèn vội vàng lấp liếm: “Không! Phải là không đúng! Hoàntoàn không đúng!”
Cô Vưu nhìn tôi rồi buông một câu: “Tô Nhã ạ, emcòn trẻ, tương lai rực rỡ còn ở phía trước, đừng để tin đồn thất thiệt này hủyhoại tiền đồ tốt đẹp của mình. Mấy chuyện không rõ ràng không minh bạch này…Thôi, thực ra xung quanh người ta có đàm tiếu ra sao đều không hề gì, chỉ cầnem tự biết giải quyết ổn thỏa là được!”
Tôi không khỏi hoang mang. Cô Vưu tuy hơi nhiềuchuyện một chút nhưng trong câu nói cuối cùng vừa rồi lại chứa đựng sự quan tâmchân thành.
Tôi bắt đầu lặng yên suy nghĩ.
Rốt cuộc ai có thể là người lan truyền chuyệngiữa tôi và Ninh Hiên?
Bây giờ đến các thầy cô trong văn phòng cũng đãnghe được chuyện này rồi, tương lai phía trước nhất định đang ẩn giấu cả mớ rắcrối cực lớn, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ nhảy bổ ra chặn trước mặttôi, đàn áp tôi, không làm tôi thân bại danh liệt, không chốn dung thân thìnhất định không thôi.
Nhưng vì Ninh Hiên, mớ rắc rối này có to lớnkhủng khiếp đến cỡ nào tôi cũng có thể hiên hang đứng thẳng đối mặt, tuyệt đốikhông có chuyện hèn nhát chùn chân để cầu an.
Ninh Hiên ơi, Ninh Hiên của tôi. Không một giâymột phút nào tôi không nghĩ tới hắn. Bất kể sắp tới khó khăn có lớn đến mấy, dùcho hiện nay hắn vẫn là học sinh của tôi, dẫu cho giờ nhìn chúng tôi thậtchướng mắt nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được ở bên hắn. Và tôi biết Ninh Hiêncũng mong muốn như tôi.
Tôi nghĩ đến hai chúng tôi, đã không thể táchrời nhau được rồi.
Buổi tối, tôi và Ninh Hiên cũng rảo bước bênnhau trên một con phố vắng lặng không rõ tên, chúng tôi cứ đi, đi rất xa. Lúcđầu, cả hai chỉ nắm tay nhau lặng lẽ bước, không ai nói gì. Mãi sau khi đến mộtchỗ vắng bóng người, con sói đội lốt người Ninh Hiên lập tức bộc phát dã tính,chẳng nói chẳng rằng ôm chặt lấy tôi, bắt đầu hôn mãnh liệt.
Tôi vùng vẫy đẩy hắn ra lấy lệ, rồi sau đó rấtnhanh cũng bị cuốn vào cuộc chiến quyết liệt của môi và lưỡi.
Xong lượt đầu tiên, cả hai đều thở dốc. Giữachừng thỉnh thoảng cũng có người đi qua, có kẻ nhiều chuyện còn huýt sáo mộthồi dài.
Tôi đỏ bừng mặt, tim đập loạn, đầu choáng váng,nép vào lòng Ninh Hiên nói: “Sau này đừng đến công viên gần trường nữa. Tôi cócảm giác bọn mình bị lộ rồi. Hôm nay có cô giáo nói với tôi trong trường đangđồn ầm chuyện của bọn mình lên đấy.”
Tôi kể cho Ninh Hiên chuyện đã nghe được từ côVưu khi trước, rồi chốt lại với hắn: “Oan uổng cho tôi quá! Vô duyên vô cớ biếnthành kẻ thứ ba! À không phải. nếu tính theo tuổi tác của cậu và Điền Uyển Nhithì tôi phải là bà già thứ ba mới đúng!”
Ninh Hiên nghe tôi kể xong dở khóc dở cười, ngỡngàng nhìn tôi nói: “Tô Nhã, không phải anh công kích em đâu, nhưng bình thườngthì kẻ thứ ba phải có nhan sắc xuất chúng, hay thân hình nóng bỏng, không thìcũng phải điêu ngoa, xảo quyệt. Nhưng cả ba tiêu chuẩn này em chẳng đạt nổi lấymột, nên e rằng còn cách danh hiệu kẻ thứ ba dài dài, miễn cưỡng lắm chắc chỉđược đến thứ hai thôi.”
Tức quá! Có thể sỉ nhục trí tuệ của tôi, có thểchà đạp lên nhân phẩm của tôi, có thể nói trong não tôi chỉ có nước với bột mìhòa tan thành thứ bột nhão nhoét như cháo, nhưng không được phép nói nhan sáccủa tôi có vấn đề!
Tôi gầm lên với Ninh Hiên: “Này, mặt mũi tôikhông đến nỗi nào đâu nhé! Ai nói tôi không xinh đẹp tôi cho kẻ đó biết tay!”
Ninh Hiên nhìn tôi vung tay giậm chân, phá lêncười sặc sụa.
Cười xong, hắn lại ôm eo tôi, tì trán lên trántôi thì thầm: “Tô Nhã, đừng quan tâm người ta đồn cái gì, mặc kệ họ đi. Dù saochỉ còn nửa năm nữa chúng ta cũng ra nước ngoài rồi!”
Tôi nghĩ một lát, thấy hắn nói thế thì rõ ràngkhông phải bận tâm nhiều làm gì, mừng rỡ gật lấy gật để.
Gỡ bỏ xong hòn đá to tướng đè nặng trong lòng,tôi lại có thời gian nhớ tới chuyện ướt át hôm qua. Nhìn Ninh Hiên, tôi bắt đầuthấy thẹn thùng dâng đầy mặt.
Tôi nghĩ mặt mình bây giờ chắc chắn đỏ như contôm luộc, hơn nữa còn đang bốc khói nghi ngút. Ninh Hiên trông sắc mặt của tôithay đổi liền cười hỏi: “Em sao thế? Bị Quan Nhị Ca nhập hồn à?”
Tôi lườm hắn nói: “Cậu còn nhìn tôi được nữa,chẳng lẽ không thấy xấu hổ à? Hôm qua đòi người ta lấy tay giúp cậu… giúp cậulàm chuyện đó… đồ lưu manh!”
Nhắc đến chuyện hôm qua, Ninh Hiên chẳng hề hổthẹn, ngược lại còn tươi phơi phới! Hắn kéo tôi lại, thì thầm mấy câu ám muộimê hoặc tôi: “Nhã Nhã, đợi anh ra trường rồi nhất định sẽ làm bằng được chuyệnem đã hứa với anh!”
… Tôi hứa với cậu ta gì cơ? Chẳng lẽ tôi đã nóiđiều gì ngu ngốc như: “Mang bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông của cậu đến đâyđổi lấy đời thiếu nữ của tôi” sao?
Không thể!
Tôi nhớ rõ ràng trong tình cảnh cấp bách đó tôiđã nói: “Ít nhất cũng phải đợi đến lúc cậu tốtnghiệp được không… chỉ có vậy thôi. Khôngngờ câu này vào tai hắn lại thành trò tuyên bố hiến thân của tôi!!!
Nghĩ lại chuyện hôm qua, tôi hơi tiu nghỉu, hỏiNinh Hiên: “Cậu nói xem, liệu người ta có cho rằng tôi rất biến thái không? Bàcô già đi quấy rối một cậu con trai non nớt!”
Ninh Hiên lườm tôi: “Em không phải bà cô, em làbà vợ bé nhỏ xảo quyệt. Anh cũng không phải cậu con trai non nớt mà là ôngchồng đẹp trai của bà vợ bé nhỏ.”
Bực quá! Nói mà không ngượng mồm! Tôi cũng đếnngại thay cho độ vô liêm sỉ của hắn!
Tôi quát: “Linh tinh! Tôi xảo quyệt chỗ nào?”
Ninh Hiên nhướn mày nói: “Em xem, em giày vò đámhuynh đệ của anh đến nỗi ngay hít thở mạnh trong lớp cũng chẳng ai dám cả!”
Tôi lập tức nguôi ngoai cơn giận, cười hì hìnói: “Tất cả chẳng phải đều nhờ sự giúp đỡ của cậu còn gì!” Nói xong tôi liềncảm thấy có gì không ổn, dám là tên tiểu tử này đang uốn éo câu chuyện sang cangợi chính hắn lắm!
Trông cái bản mặt đẹp trai đang thèm ăn đấm củahắn mà tôi cười không nổi, gầm gừ: “Đồ gian xảo! Mượn miệng tôi để tâng bốc bảnthân! Đồ Hiên gian tà!”
Tôi không nhắc lại chuyện cũ: “Ninh Hiên, cậunói thử xem ai có thể là người nghĩ ra kịch bản biến tôi thành kẻ thứ ba đicướp đoạt tình yêu?” Tôi nhìn hắn, trơ tráo dẫn dụ: “Liệu có phải là Điền UyểnNhi?”
Ninh Hiên véo mũi tôi nói: “Đã bảo đừng có bậntâm đến chuyện này nữa rồi cơ mà. Ai thì ai. Bất kể là ai anh cũng cảm ơn ngườiđó. Anh chỉ muốn mọi người trên đời này đều biết em chính là bà xã của anh!”
Câu nói của Ninh Hiên lại như liều thuốc thanhxuân thấm đẫm, khiến con tim bé nhỏ của tôi bắt đầu nhảy nhót điên cuồng. Saohắn có thể nói ra những lời ngọt như mật thế!
Tôi nắm lấy cánh tay hắn đung đưa hỏi: “Thực ratừ lâu rồi vẫn có một thắc mắc, có thể nói ra không?”
Ninh Hiên nhướn mày nhìn tôi: “Anh bảo khôngđược thì em có nói không?”
Tôi nắm chặt tay, gật đầu chắc nịch, “Có!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.