Cánh tay hắn ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt.Nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp nặng nề.
Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong vạt áo tôi, tôivừa luống cuống ngăn cản vừa lẩy bẩy cầu xin: “Ninh Hiên! Không được, mau dừnglại! Thực sự là không được đâu!” Ninh Hiên hổn hển, nhướn cao đôi lông mày trênbộ mặt đang rất tha thiết, khàn giọng hỏi tôi: “Tại sao không được!”
Tôi sắp không ngăn nổi bàn tay của hắn nữa,cuống quá, tôi không kiềm chế được bật khóc: “Cậu…cậu còn quá nhỏ!”
Hắn ngậm lấy vành tai tôi, thì thào: “Nhã Nhãđừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm! Anh không làm nữa!” Quả nhiên cánh tayđang lần mò dưới áo tôi dừng lại. “Nhưng Nhã, anh khó chịu lắm!” Nghe giọng hắnđầy đau khổ, tim tôi bất giác cũng quặn lên nhói đau.
Tôi khẽ hỏi: “Vậy… vậy phải làm thế nào cậu mớikhông khó chịu!”
Hắn kề sát môi lên tai tôi phóng hỏa: “Em giúpanh được không? Dùng tay thôi!”
Tôi thấy toàn mình đang bốc cháy còn trong taithì ào ào tiếng bão đổ về. Trông bộ dạng hắn quả thực đang rất khó chịu, tôi đờđẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý!
Cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì, chỉngồi thừ người trong văn phòng, mắt trân trân nhìn đôi tay mình. Nó đã… khôngcòn trong sạch nữa rồi…
Cô giáo họ Vưu ngồi bên cạnh không chịu nổi sựim ắng trong văn phòng, hiếu kỳ hỏi tôi: “Tô Nhã! Làm gì mà nhìn chằm chằm vàohai bàn tay ghê thế, đau chỗ nào à?”
Tôi vội vàng thu tay, điềm tĩnh cười đáp: “Emđang đếm ngón tay để tính xem bao giờ có lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141067/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.