Vừa bước ra khỏi hiệu thời trang, Ninh Hiên liền vòngtay ôm eo tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Hóa ra em đang khát khao nhục thểthật!”
...
Lần này thì đến lượt tôi sa sầm mặt mày!
Hắn nhướn chân mày, nháy mắt châm chọc tôi, siết chặthơn cánh tay đang ôm eo tôi, rồi ghé sát miệng đến bên tai tôi, phả ra luồnghơi nóng: “Có phải đang rất muốn nuốt chửng anh không?”
Trong đầu tôi lại vang lên tiếng nổ đùng đoàng, baonhiêu máu trong người và nhiệt độ cơ thể dồn hết lên hai má! Vừa làm bộ đẩy hắnra tôi vừa già mồm trách móc: “Đồ đáng ghét! Nói linh tinh!”
Hắn tủm tỉm cười cấu vào eo tôi một cái làm tôi giậtnẩy người.
Ninh Hiên nhướn mày nhăn nhỏ cười: “Đồ ngốc!”
Tôi không cam lòng, giật tay hắn cãi lại: “Cậu mới làđồ ngốc!”
Hắn cười, điệu cười cưng nựng... yêu chiều...
Cưng nựng... yêu chiều...
Tôi lại bị sét đánh trúng rồi!
Trời xanh ơi! Tôi đây đường đường là một nhà giáo nhândân hai mươi mốt tuổi đầu lại để một tên học sinh mười tám tuổi yêu chiều cưngnựng trên phố, trước mặt bàn dân thiên hạ! Đúng là quá... bẽ mặt!
Tôi còn đang ngậm ngùi ai oán than thân trách phận thìmột nỗi ai oán mới đã lừ lừ xuất hiện trước mặt.
Màn nhõng nhẽo vô sỉ của tôi, từ đầu đến cuối khôngsót đoạn nào đều đã đập hết vào mắt bà già Tiêu Tiêu rồi! Đây mới gọi là bẽ mặtchính hiệu!
Tiêu Tiêu mang bộ mặt khinh bỉ thậm tệ bước lại bêntôi, nhăn nhó càu nhàu: “Trông duyên chưa kìa! Mất mặt quá đấy!” Rồi nó quaysang nhìn Ninh Hiên, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141065/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.