Thật không ngờ lại tình cờ gặp Trác Hạo ở đây.
Anh ta đang đi cạnh một người đàn ông trung niên, tháiđộ có vẻ khá khách khí. Họ đang đi về phía tôi và Ninh Hiên.
Tôi quay lại hỏi Ninh Hiên: “Làm thế nào? Chạy không kịprồi!”
Ninh Hiên chẳng nói chẳng rằng, xoay người đẩy tôi népvào giữa hắn và bức tường, lấy thân hình to lớn của mình che chắn cho tôi. Sauđó hắn cúi đầu xuống khẽ khàng hôn tôi.
Khi Trác Hạo và người kia đi ngang qua, họ chỉ nhìnlướt qua chúng tôi rồi ngoảnh mặt quay đi ngay. Hình như còn nghe người trungniên đó loáng thoáng nhận xét: “Thanh niên thời nay đáng sợ thật, chậc chậc...”
Đợi đến lúc họ đi khuất hẳn, Ninh Hiên buông tôi ra,lấy ngón tay quệt lên môi tôi, đáy mắt như dày đặc sương mù, nói: “Vẫn chưa hônđủ!”
Tôi nóng mặt, giữ tay hắn lại: “Thế cũng không đượchôn ở đây nữa! Không thấy người ta vừa cười à!”
Ninh Hiên không thèm để tâm hừ một tiếng: “Đứng đắncòn đến chỗ này làm gì?”
Tôi thắc mắc: “Hả? Đến đây là không đứng đắn à? Tôiphải làm sao đây? Tôi vốn là người đàng hoàng đứng đắn lắm mà!”
Ninh Hiên nhoẻn miệng cười: “Chúng ta đương nhiên đứngđắn rồi. Nhưng trong phòng mấy tay thương nhân đó, ngoài cái micro để hát racòn có những gì nữa ai mà biết được!”
Câu này rõ thật thâm sâu khó hiểu. Có vẻ ý hắn muốnnói là ở đây có một số thứ không phù hợp đẳng cấp. Tôi kéo Ninh Hiên lại nói:“Cậu vừa mới thấy Trác Hạo đã phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi đấy!”
Ninh Hiên nhướn mày:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141064/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.