Nửa sau bộ phim chỉ có một mình cô em họ Ninh Hiên saymê theo dõi, tôi và Ninh Hiên “không đánh không quen”, tiếp tục đấu võ miệngrôm rả. 
Tôi quyết không buông tha, gặng hỏi hắn đến cùng: “Rốtcuộc cậu bao nhiêu tuổi?” 
Hắn đá sang chuyện khác, “Bạn trai của chị trông giàthật”. 
Tôi bực mình: “Già cái gì mà già! Còn chưa đến bamươi, mới hai mươi tám thôi, vẫn còn xuân chán!” 
Hắn cười giễu: “Hơn chị những sáu bảy tuổi mà bảokhông già!” 
Tôi bao biện: “Đấy là tôi trẻ chứ không phải anh ấygià!” 
Hắn tiếp lời ngay: “Đợi đến lúc chị không còn trẻ thìanh ta sẽ thuộc diện khọm già.” 
Bực thật! Sao cứ quanh quẩn mãi với nhóc này mà vẫnchưa tới được vấn đề. 
Tiếp tục quay lại chủ đề cũ, tôi nói: “Rốt cuộc thìcậu bao nhiêu tuổi nào, con trai gì mà kỳ cục thế, mỗi chuyện tuổi tác thôi cócần giấu giấu giếm giếm thế không? Thế cậu tốt nghiệp đại học chưa?” 
Không hỏi thẳng được thì tôi chỉ có thể làm cách nàyđể đoán ra tuổi của hắn thôi. 
Ninh Hiên hơi do dự rồi nói: “…Chưa.” 
Tôi cười đắc ý: “Đã nói cậu ít tuổi hơn tôi mà! Nhãiranh!” 
Hắn dài giọng hừ một tiếng mỉa mia: “Nhiều tuổi hơntôi thì sao? Số tuổi của chị không biết đi đâu hết rồi, xem ra còn non nớt hơntôi nhiều, chẳng hiểu chị tự hỉ hả cái nỗi gì?” 
Tôi cười khẩy: “Hỉ hả vì tôi nhiều tuổi hơn cậu đấy!Đừng nói là hơn một tuổi, chỉ cần sinh ra trước cậu một giờ một phút, thậm chílà một giây thôi, có đuổi theo cả đời cậu vẫn không đuổi kịp đâu, lúc nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141045/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.