Chiều tối hôm sau, Trác Hạo lái chiếc xe hơi thờithượng đến trường đón… đống đồng nát bạc triệu của tôi. 
Tiêu Tiêu làm bộ đau khổ than vãn: “Tâm nguyện cả đờitớ rất đơn giản, chẳng dám mong có con xe hoành tráng như bạn trai cậu để cưỡiđâu, chỉ cần ngồi thử lên một lần là thỏa mãn lắm rồi! Ước mơ nhỏ bé vậy thôimà ông trỡ nỡ lòng phũ phàng chà đạp, con xế xịn này thà chở đống đồng nát chứkhông chở tớ! Trên đời này còn gì đau thương hơn đây?” 
Tôi phớt lờ nó. Xe sắp lăn bánh, Tiêu Tiêu đứng bênngoài ghé vào hỏi: “Tối nay cậu có về đây nữa không?” 
Tôi lắc đầu: “Không đâu! Sáng sớm mai tớ sẽ đến tiễncậu!” 
Tiêu Tiêu đành ngậm ngùi ừ một tiếng rồi quay sangngượng ngạo nói với Trác Hạo: “Anh vất vả quá! Phiền anh chăm sóc Tô Nhã nhé!” 
Tôi bật cười: “Bà già Tiêu Tiêu ơi! Bà yên tâm đi,sáng mai cháu sẽ về báo hiếu với bà, bà đừng buồn phiền quá!” Nói rồi tôi quaysang bảo Trác Hạo bắt đầu xuất phát, nhưng thấy nét mặt anh cũng có gì đó hơingượng gạo. 
Đi được một đoạn, tôi không nhịn được cười bèn quaysang hỏi Trác Hạo: “Sao nhìn mặt anh với Tiêu Tiêu kì kì, cứ như không quenbiết thế?” 
Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi: “Nhóc này, bại lộ rồi nhé!Lúc trước anh tưởng em là “nữ sinh thanh lịch” cơ đấy, vừa rồi nghe em nói chuyệnvới Tiêu Tiêu, khẩu khí cũng dũng mãnh lắm.” 
Nụ cười của tôi lập tức tắt ngóm. Thế là xong, hìnhảnh tốt đẹp tan tành cả rồi. Cả năm trời khổ công xây dựng hình ảnh nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-mo-ve-em/141044/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.