[ nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ] 
Nội tâm Vũ Thiên Vân: " hơ hơ...duyên cái con khỉ ấy, người này ăn mặt sang trọng binh lính lại đông, chắc không phải người tầm thường, mình phải cẩn trọng mới được, không nên dính vào thì hơn " 
Vũ Thiên Vân: Vậy sao haha, trùng hợp thật a, không biết các vị đến ngôi nhà nát này là... 
Hạ Trác Quân: trời tối, đoàn xe của ta đã đi cả ngày có chút mệt nên muốn tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi sáng kên đường, nhưng xung quanh đây chỉ có căn nhà hoang này thôi, nên mạo muội ghé qua. Không biết là cô đã vào trước, tại hạ ghé đường đột, xin cô nương thứ lỗi có thể cho tại hạ và đoàn xe của ta tá túc một đêm được không? 
[ Cô nở nụ cười Thân Thiện ] 
Nội tâm Vũ Thiên Vân: " ngươi đã nói thế rồi sao ta từ chối được, hơn nữa các ngươi đông như vậy dù ta có từ chối các người muốn ở thì ta cũng đâu có làm gì được, tên này nói vậy là cố ý đây mà " 
Vũ Thiên Vân: à haha cứ tự nhiên đi. 
Hạ Trác Quân: thế thì đa tạ cô rồi. 
[ Cô ngồi xuống nồi thuốc đang sắc dở để đun tiếp ] 
Vũ Thiên Vân: không cần khách sáo, dù gì đây cũng không phải nhà của ta. 
[ Hạ Trác Quân nhìn nồi thuốc cô đang sắc, kéo cục đá lại ngồi cạnh ] 
Hạ Trác Quân: Cô cũng hiểu y thuật và dược liệu sao? 
Vũ Thiên Vân: một chút vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-tuyet-but/3600938/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.