Chương trước
Chương sau


Sau khi Lâm Chính Bân nói xong thì nhìn chằm chằm Lý Thần, như thể đang rất mong đợi câu trả lời của anh.  

Lý Thần không tỏ ra quá ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn lời mới của chú Lâm, nhưng gần đây công việc bận bịu quá, đợi khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ tới nghe nhà nghe chú Lâm chỉ bảo”.  

Lời này không có bất kỳ vấn đề gì.  



Mặc dù đã cho trưởng bối Lâm Chính Bân đủ thể diện, nhưng không đồng ý lời mời của ông ta.  

Nói chuyện là một nghệ thuật, và Lý Thần rõ ràng đã đạt được thành tựu hoàn hảo trong nghệ thuật này.  



Việc Lâm Chính Bân bị Lý Thần từ chối dường như không nằm ngoài dự đoán, ngược lại ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự từ chối quyết đoán này của Lý Thần.  

Nhưng những lời nói giữ thể diện cho trưởng bối như thế này khiến Lâm Chính Bân đánh giá cao hơn về Lý Thần.  

Sau đó Lâm Chính Bân mỉm cười, nhiệt tình vỗ vai Lý Thần, nói: “Giỏi lắm, thế hệ trẻ coi như cậu là người dẫn đầu rồi, vậy thì tôi sẽ chờ tin tốt của cậu”.  

Nói xong Lâm Chính Bân đi tiếp.  

Dù sao thì địa vị của ông ta cũng ngang hàng với Hoắc Chấn Châu, không thể quá để ý với hậu bối như Lý Thần được.  

Trong mắt Lâm Chính Bân, những chuyện trước đây mà Lý Thần và Lâm Lang Thiên gây gổ với nhau chẳng qua chỉ là chuyện cãi vã của trẻ con, không đáng nhắc tới.  

Lính với lính, tướng với tướng, không có lý do gì mà ông ta lại tự mình xuống tay xử lý Lý Thần cả.  

Đi ngay sau Lâm Chính Bân, Lâm Lang Thiên trước khi đi cong môi, trầm giọng nói một câu: “Không biết tốt xấu”.  

Trên mặt Lý Thần vẫn nở nụ cười bình tĩnh, coi như không nghe thấy.  

Sau khi nhà họ Hoắc và nhà họ Lâm rời đi, ở đây chỉ còn lại ba người: Quan Chi Đống, Nhan Bân, Quan Lâm Lâm.  

“Ba vị, mời vào”, Lý Thần bình tĩnh nói với Quan Chi Đống và Nhan Bân.  

Sắc mặt Quan Chi Đống thay đổi, ánh mắt xót xa nhìn đứa con gái đang trong bộ dạng khó coi vô cùng, hít sâu một hơi, nói: “Bữa cơm tiếp theo chúng tôi định không tham gia nữa”.  

Lý Thần nhẹ giọng hỏi: “Nếu đã đến rồi, vào ngồi đi thì có sao đâu?”  

Trên mặt Quan Chi Đống lộ ra vẻ phức tạp, nói: “Tiểu Hạ vẫn còn đang trong bệnh viện, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật, con gái của tôi hôm nay lại rơi vào tình trạng này, thật sự không phù hợp xuất hiện trước mặt hai ông cụ”.  

Lý Thần dửng dưng nhìn Quan Chi Đống, nói: “Nếu như đã chọn đội thì không có cách nào để hối hận, bây giờ rút lui, ông cho rằng mình có thể trở thành người ngoài cuộc được sao?”

Quan Chi Đống tức giận nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Lẽ nào nhất quyết sống chết bằng được sao?”  

Lý Thần cười nói: “Câu nói này có phải là hơi nặng quá không? Con người tôi thích

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.