Lý Thần tự vấn rằng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ ức hiếp người khác. Luôn giữ thái độ người không phạm ta thì ta không phạm người.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là anh là người tốt thừa.
Đối với những kẻ luôn hận mình từ tận xơơng tủy thì nếu không dìm chết, chắc chắn sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Huống hồ là gia tộc như nhà họ Quan và nhà họ Nhan, thuộc những kẻ có tiền, có thế, lúc nào cũng có thể tạo ra rắc rối và những điều đáng ghê tởm cho mình.
Giờ anh phát lòng tốt tha cho Quan Lâm Lâm và Nhan Bân thì hai người này chắc chắn cũng sẽ không cảm ơn anh mà ngược lại còn tìm cơ hội báo thù hơn nữa.
Đánh rắn không chết thì ngược lại sẽ bị rắn hại. Vì vậy nếu đã đánh thì đánh cho tới khi đối phương không còn năng lực phản kháng và báo thù nữa mới thôi.
Nghe Lý Thần nói vậy, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống trở nên vô cùng đặc sắc.
Có sự hối hận cũng có sự không cam tâm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự phẫn nộ.
Theo như họ thấy thì câu nói của Lý Thần đã thực sự thể hiện rằng anh không coi họ ra gì.
“Nếu cậu đã cảm thấy cậu sẽ bóp ch3t được hai nhà chúng tôi thì đi làm đi”, Nhan Bân biểu cảm trở nên bình tĩnh, lạnh lùng nói với Lý Thần.
Lý Thần cười, quay người đi về sảnh Đế Vương.
Mở cánh cửa phòng, cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2372127/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.