Chiếc xe lăn bánh đến khách sạn, Trịnh Vũ giúp ông chủ và bà chủ tương lai làm thủ tục nhận phòng, Trịnh Vũ nghe Lê Ninh Tuấn bảo đặt ba phòng thì ngây người mất vài giây sau đó gật đầu làm theo, nhưng nhân viên lễ tân báo lại chỉ còn có hai phòng, những phòng khác đều đã được đặt trước hết rồi.
Lê Ninh Tuấn nhíu chặt hai mày, vừa nghe đã thấy có điểm kỳ lạ. Hiện tại không phải là mùa du lịch cao điểm, một cái khách sạn rộng lớn như thế có khả năng sẽ được người khác đặt hết sao?
Trịnh Vũ đưa mắt nhìn ông chủ thấy anh không nói gì thì đặt phòng, khi nhận phòng Cố Vũ Huyên thở phào một hơi cũng may phòng có hai giường không thì cô phải nằm ngủ ở sô pha rồi. Ở chiếc giường bên cạnh, mặt mày Lê Ninh Tuấn không lộ ra chút cảm xúc gọi cho Đàm Nguyệt.
Đàm Nguyệt thấy con trai gọi về tâm trạng trở nên vui vẻ, bà vừa nghe máy thì bên kia Lê Ninh Tuấn đã cất giọng hỏi, ngữ điệu lộ rõ sự không vui: “Mẹ! Có phải chuyện khách sạn không còn phòng là do mẹ đứng sau dàn xếp đúng không?”
Bà Lê hắng giọng phủ nhận ngay lập tức: “Con nói gì vậy? Cái gì mà đứng đằng sau dàn xếp, mẹ nghe không hiểu gì cả.” Không ngờ con trai của bà lại thông minh như vậy, chưa gì mà đã phát hiện ra rồi.
“Giọng của mẹ hơi cao rồi đấy, mỗi lần mẹ nói dối là giọng mẹ lại cao vút lên…” Chủ tịch Lê nghiêm túc đáp lại, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980132/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.