Trịnh Vũ đi theo sau Lê Ninh Tuấn với gương mặt ngơ ngác, không biết ông chủ gọi mình ra ngoài là có chuyện gì. Chủ tịch Lê nheo mắt, nghiêm túc hỏi thẳng cậu: “Cậu thích Cố Vũ Huyên à?”
“Hả? Không không, tôi làm sao dám có ý gì đó với bà chủ tương lai của mình được chứ, cho tôi một trăm cái lá gan tôi cũng không dám.” Trịnh Vũ nghe ông chủ mình hỏi mà sợ hoảng hồn, lắc đầu lia lịa phủ nhận.
Lê Ninh Tuấn nửa tin nửa ngờ hỏi lại một lần nữa: “Thật? Nếu không có ý gì thì tại sao cậu luôn nhìn Cố Vũ Huyên với ánh mắt rất kỳ lạ, tôi để ý từ khi cậu nhìn thấy cô ấy là cậu luôn để ý, quan sát cô ấy từng chút một.”
Trịnh Vũ gãi đầu cười hề hề nhanh trí trả lời: “Tôi là fan hâm mộ của cô Cố cho nên tôi mới luôn để ý đến cô ấy, tâm tình có chút kích động khi thấy thần tượng của mình, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế không nhìn bà chủ như thế nữa.” Cũng may hiện tại Cố Vũ Huyên là diễn viên, ca sĩ nên cậu mới có thể lấy lý do thần tượng ra để nói, không thì hôm nay cậu tiêu chắc rồi.
Ăn xong, Cố Vũ Huyên đi ra bên ngoài khách sạn đi đi lại lại cho tiêu hóa, nhìn thấy Lê Ninh Tuấn lái xe rời đi cô hiếu kỳ, tò mò quay sang hỏi Trịnh Vũ: “Lê Ninh Tuấn đi đâu thế? Trời muộn như thế rồi anh ấy không nghỉ ngơi sao?”
Trịnh Vũ cười nhẹ trả lời: “Ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980130/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.