Cố Vũ Huyên gãi gãi đầu tiến đến nói nhỏ với Lê Ninh Tuấn: “Chúng ta có thể đến chỗ vắng người một chút để nói chuyện được không? Anh xem mọi người đang nhìn chúng ta đấy.” Cô sợ nếu còn đứng đây nữa sẽ có người nhận ra cô mất.
Chủ tịch Lê không đáp lại chỉ khom người nhấc cậu nhóc dưới chân mình lên sau đó đưa cho cô Cố bế, sải bước đi về phía thang máy. Trong thang máy, Trịnh Vũ cứ liên tục liếc nhìn cậu nhóc trong lòng Cố Vũ Huyên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả, có khi nào…
Đến phòng làm việc, trợ lý Ngô mở cửa cho anh và cô đi vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cố Vũ Huyên đặt Đậu Đỏ ngồi xuống ghế sô pha, tháo kính mát cùng khẩu trang ra sau đó mới chậm rãi giải thích rõ cho Lê Ninh Tuấn nghe: “Đậu Đỏ không phải là con ruột của tôi, chỉ là con nuôi mà thôi, mẹ ruột của nó là Lý Quỳnh bạn thân của tôi. Đậu Đỏ rất thích mấy món đồ công nghệ, điện tử này nọ nên đã năn nỉ tôi muốn tôi dẫn nó đến đây tham quan một chút, tôi có gọi hỏi ý anh nhưng anh không có nghe máy nên tôi đánh liều đến đây, anh có thể…”
Lê Ninh Tuấn đã hiểu ý, anh khẽ gật đầu đồng ý cho cô cùng cậu nhóc đáng yêu trước mặt đi tham quan: “Cô ra ngoài bảo Ngô Minh Lộc dẫn cô cùng con trai cô đi dạo đi.” Anh véo nhẹ hai má của Đậu Đỏ, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980127/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.