Cố Vũ Huyên bắt xe chạy đến nhà của Lý Quỳnh, vừa đến nơi cô đã nghe tiếng cười nói ríu rít khắp nhà, cô Cố vui vẻ cười tít cả mắt gọi cậu bé đang chơi đùa với Trần Tâm Đoan: “Đậu Đỏ của mẹ! Con có nhớ mẹ không hả?”
Cậu nhóc quay người thấy Cố Vũ Huyên hai mắt ngay tức khắc sáng rực, vui vẻ chạy đến nhào vào lòng của cô, nũng nịu nói: “Mẹ nuôi! Con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ nuôi cũng nhớ con quá trời luôn.” Cố Vũ Huyên hôn lên má của Đậu Đỏ một cái chụt, ánh mắt vô cùng cưng chiều, cô bế cậu nhóc lên ghế sô pha ngồi bên cạnh Lý Quỳnh và Trần Tâm Đoan.
Lý Quỳnh mỉm cười nựng má của con trai, suốt một tháng qua con trai cưng của cô ở Anh cùng bà ngoại làm cô nhớ chết đi được, công việc bận rộn nên cả tháng trời cô chỉ bay sang bên đó thăm Đậu Đỏ có một lần duy nhất.
Cố Vũ Huyên cũng đã đến, Lý Quỳnh cười cười mở miệng nhờ vả bạn thân của mình: “Vũ Huyên! Ngày mai cậu giúp tớ chăm sóc Đậu Đỏ một ngày có được không? Quán bar xảy ra chút chuyện cần tớ phải giải quyết, Tâm Đoan lại có lịch trình, bây giờ tớ chỉ có thể nhờ cậu thôi.”
“Tất nhiên là được rồi, dạo này vì chuyện kết hôn nên tớ khá rảnh rỗi để tớ giúp cậu chăm sóc Đậu Đỏ, sáng sớm mai cậu cứ đưa Đậu Đỏ sang nhà tớ.” Cô Cố gật đầu đồng ý ngay lập tức, hai tay đùa nghịch đôi bàn tay nhỏ nhắn của con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980128/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.