Cố Vũ Huyên đang tạo dáng chụp ảnh thì bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu của một người phụ nữ, cô xoay người thấy người phụ nữ ấy đang nhìn về phía xa xa, dáng vẻ hoảng loạn kêu mọi người cứu con trai của mình, cô Cố dời tầm mắt ra phía biển sâu kia nhìn thấy một cậu bé đang chới với, sắp chìm xuống, cô không nghĩ ngợi nhiều liền lao ra biển cứu người.
Hành động lao xuống biển của Cố Vũ Huyên khiến cho Lê Ninh Tuấn giật mình, anh muốn giúp cô nhưng khi chân vừa chạy ra đụng vào nước biển thì cứng đờ, anh không dám càng không biết bơi nên chỉ có thể đứng ở đấy hướng mắt về phía của cô trong lòng lo lắng không thôi. Trong đầu của cậu Lê bỗng xẹt qua một đoạn ký ức mơ hồ, đó là hình ảnh anh bị đuối nước lúc nhỏ, anh nhăn mặt đau đớn ôm lấy đầu của mình.
Thấy Cố Vũ Huyên đã cứu được đứa bé ấy lên bờ, chủ tịch Lê vỗ đầu của mình vài cái cố gắng tỉnh táo chạy đến, cô đặt hai tay chồng lên nhau bắt đầu ấn tim ngoài lồng ngực, rất nhanh cậu bé đã nôn hết nước ra bên ngoài và tỉnh lại.
Người mẹ mừng rỡ rối rít cảm ơn cô Cố, cô mỉm cười liên tục nói không có gì, cả người của cô mất sức phải nhờ Lê Ninh Tuấn dìu đi, anh dìu cô đến một cái ghế dài gần đó sau khi ngồi xuống liền hỏi han: “Cô ổn chứ?”
Cố Vũ Huyên khẽ lắc đầu trả lời: “Tôi không sao chỉ là hơi đuối sức một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980123/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.