Đến chiều, Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên quay trở lại bãi biển Santa Monica để ngắm hoàng hôn, khoảnh khắc mặt trời lặn xuống cô không kiềm được mà thốt lên trong sự phấn khích vui vẻ: “Hoàng hôn ở đây đẹp quá đi mất. Lê Ninh Tuấn! Anh mau chụp cho tôi một tấm ảnh đi.”
Lê Ninh Tuấn bất lực đứng dậy nhận lấy điện thoại chụp cho cô Cố, chụp xong cô đưa điện thoại cho một người lạ ở đó nhờ họ chụp cho anh và cô một tấm, cậu Lê mặt lạnh từ chối không muốn chụp, cô kéo anh đến gần khẽ cau mày nói: “Anh đừng có nhàm chán như vậy chứ, đã đi chơi rồi thì phải chụp hình, một tấm cũng được để làm kỷ niệm, sau này còn có cái để ngắm.”
Chủ tịch Lê lại bị ép buộc chụp hình, anh đứng như pho tượng chụp cùng Cố Vũ Huyên, lại có thêm một tấm ảnh đẹp cô vui vẻ cảm ơn người đã chụp hình giúp hai người sau đó lại tiếp tục ngồi xuống ngắm hoàng hôn. Lê Ninh Tuấn ngồi bên cạnh vô tình quay đầu qua nhìn cô Cố, hình ảnh Cố Vũ Huyên rạng rỡ cùng ánh hoàng hôn khiến cho anh ngẩn ngơ mất vài giây, anh có cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Lê Ninh Tuấn giật mình hoàn hồn cảm thấy mình bị điên rồi, chắc chắn là bị trúng tà hoặc đầu óc có vấn đề mới ngắm nhìn cô như thế.
Cả hai người đi chơi, ăn uống xong thì quay trở về khách sạn, vừa vào phòng Cố Vũ Huyên đã nhận được cuộc gọi từ Tiêu Vân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980122/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.