Buổi chiều, Lê Ninh Tuấn đi làm về nhìn thấy Cố Vũ Huyên đang nằm ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách, anh thở dài bất lực không nhịn được mà thốt lên: “Gọi cô là heo lười đúng là không sai mà, hết ăn rồi lại ngủ.”
“Tôi nghe đó nhá.” Cố Vũ Huyên mở mắt lườm anh một cái, thừa dịp cô ngủ liền nói xấu cô, đừng để cô nghe một lần nữa nếu không cô sẽ cắn chết anh.
Lê Ninh Tuấn lần đầu lén nói xấu người khác lại bị phát hiện, anh hắng giọng đảo mắt nhìn sang chỗ khác rồi lại đứng thẳng người mạnh miệng đáp: “Tôi nói không đúng sao? Cô ăn rồi lại ngủ như thế không sợ sau khi quay trở lại làm việc thì phải giảm cân cấp tốc à? Cô thích sướng trước khổ sau?”
“Không cần anh quản.” Cố Vũ Huyên bày ra bộ mặt đanh đá đáp trả, không biết bằng thế lực nào đó mà từ khi quen biết Lê Ninh Tuấn tính tình của cô trở nên rất dữ dằn, đanh đá.
Cậu Lê không nói gì thêm chỉ xoay người đi lên phòng của mình, ngồi xuống giường anh xem tin nhắn chưa đọc, thấy địa điểm chuyến đi bị đổi anh chau mày có hơi khó chịu, không hiểu sao anh lại muốn đến nước T, mỗi lần nhắc đến nước T trong lòng anh luôn dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ khó tả, có chút quen thuộc.
Ngày hôm sau, Lê Ninh Tuấn cùng Cố Vũ Huyên xuất phát đến địa điểm đầu tiên là khu vực phía tây của tiểu bang California nước Mỹ, thời điểm hai người đến nơi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980124/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.