Ngày hôm sau, Cố Vũ Huyên thức dậy lấy quần áo vào phòng tắm sau đó bắt đầu vệ sinh cá nhân, do tay đang bó bột còn là cánh tay phải nữa nên bây giờ cô sinh hoạt có chút khó khăn, bất tiện, bình thường cô Cố chỉ mất khoảng mười lăm phút là xong nhưng bây giờ phải hơn nửa tiếng mới xong hết thảy.
Đi xuống lầu, Cố Vũ Huyên ngạc nhiên khi thấy Lê Ninh Tuấn vẫn còn ở biệt thự, cô mở điện thoại lên xem hiện tại đã hơn tám giờ rồi, không phải giờ này anh nên có mặt ở tập đoàn Lê Thịnh rồi hay sao?
Cậu Lê thấy vợ xuống khóe môi ngay tức khắc cong lên: “Em thức dậy rồi à? Tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi bây giờ sẽ mang đi hâm nóng lại, em chờ một chút.”
Cô Cố mơ mơ hồ hồ đi đến nhà bếp ngồi xuống bàn ăn chờ đợi, hai mắt dán chặt lên người của chủ tịch Lê, trong lòng tự hỏi mấy ngày nay rốt cuộc anh bị cái gì? Nhớ lại những lần anh đùa giỡn nói muốn theo đuổi, muốn biến giả thành thật với mình cô bỗng dưng cảm thấy hoang mang tột độ, những lời nói đó là thật? Lê Ninh Tuấn muốn yêu đương với cô? Chuyện này thật sự rất khó tin.
Lê Ninh Tuấn hâm nóng đồ ăn xong thì nhanh chóng dọn lên bàn cùng vợ ăn sáng, anh rất tự nhiên đút Cố Vũ Huyên ăn sáng, muỗng đưa đến miệng sắc mặt của cô ngay tức khắc biến hóa không ngừng, cô bị thương ở tay chứ có phải tàn tật đâu, vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980065/chuong-39.html