Bước vào trong phòng, Lê Trí Cương đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nhìn thấy mấy tấm ảnh, đồ dùng của Cố Vũ Huyên anh ta bất giác mỉm cười, cô đáng yêu đồ vật của cô cũng đáng yêu. Lê Ninh Tuấn thu hết mọi biểu cảm của anh họ vào trong tầm mắt, sắc mặt của anh tối sầm, ánh mắt nhìn Lê Trí Cương càng âm u, lạnh lẽo, giọng nói không mang chút cảm xúc nào cất lên: “Em nghĩ có lẽ anh biết rõ tại sao em lại gọi anh lên đây đúng không?”
“Là chuyện liên quan đến Vũ Huyên, anh đoán không sai chứ?” Lê Trí Cương tựa lưng vào tường, đút hai tay vào túi quần, anh ta đáp lại với bộ dạng cực kỳ thản nhiên, điềm tĩnh, không muốn che giấu tình cảm của mình nữa.
Cậu Lê cũng không muốn dài dòng, vòng vo với người anh họ này: “Gọi Vũ Huyên thuận miệng quá nhỉ? Anh họ! Anh nên nhớ rõ Vũ Huyên là vợ của em, là em dâu của anh đấy.” Lê Ninh Tuấn nhấn mạnh từ vợ và em dâu, muốn nhắc cho Lê Trí Cương nhớ rõ đừng có tơ tưởng đến người không nên tơ tưởng.
“Thì sao chứ? Nếu không phải năm đó anh bị bệnh nặng thì có lẽ người được hứa hôn với Vũ Huyên năm đó là anh rồi không có tới lượt em đâu, hơn nữa chuyện tình cảm anh đâu có thể khống chế được, anh cũng đâu có làm gì quá phận.” Lê Trí Cương điềm nhiên đáp trả, cảm thấy chuyện mình có tình cảm với Cố Vũ Huyên là chuyện bình thường, Lê Ninh Tuấn không cần phải phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980063/chuong-40.html