“Làm sao muội có thể. . . . . .” Vân Thiển Y sắc mặt càng thêm táinhợt, sợ sắp té xỉu rồi. Tại sao có thể như vậy? Cùng Vân gia đoạn tuyệt quan hệ là không thể nào, không thể nào. Tam muội sao tuyệt tình nhưvậy.
“Vân Tâm Nhược!” Từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng cắn ra.Lê hân buông Vân Thiển Y, giống như dã thú, ánh mắt hàm chứa khổng lồhận ý, hai tròng mắt đỏ lên. . . . . .
“Ngươi nói thêm một chữ nửa thêm?”
Vân Tâm nếu ôm lấy vò rượu, cũng không thèm nhìn Lê Hân một cái, nàng nhànnhạt mở miệng: “Xin hỏi tướng quân, ngươi muốn làm cái gì? Roi, hay dùng tay, hay dùng cái gì?
Lê Hân đột nhiên sửng sốt, nắm chặt quả đấm của đột nhiên bỏ xuống, tròng mắt đỏ lừ cũng chầm chậm biến mất.
Tim của hắn, lúc này hoàn toàn rối rắm. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .” tiếng cười liều lĩnh, từ bốn phương tám hướng truyềnra, từ một phía hồng y đỏ rực như lửa, đột nhiên xuất hiện ở trước mắtmấy người, nam tử khuynh thành yêu mị.
Minh Phong một tay tiếplấy vò rượu từ Vân Tâm Nhược, một tay mở vò rượu. Ngửi lấy mùi rượu.Giọng mang oán trách, môi đỏ mọng cong lên, nam nhân yêu mị cố tình làmra một bộ dáng hài tử đáng, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.”Tiểu NhượcNhược, nhờ ngươi cầm rượu, sao ngươi trễ như thế, ngươi muốn làm cho bản công tử chết khát sao?”
Nói xong, hắn nhìn Vân Thiển Y đang tựavào người nha hoàn, thật vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057072/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.