“Tam muội?” Không nghe được đáp án mong muốn, Vân Thiển Y thúc giục.
“Vân tiểu thư, Lê tướng quân, các vị đến tìm quốc sư sao?” Vân Tâm Nhượclạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Thiển Y. Nàng không trả lời nhưng vấn đềkhông cần thiết.
“Vân tiểu thư, Lê tướng quân, ” cách gọi rấtquen thuộc làm sắc mặt Vân Thiển Y chợt tái nhợt, lui về phía sau mộtbước, Tam muội lại hận nàng như thế ư?
Lê Hân nhìn thấy, vội vàng tiến lên vịn nàng, chỉ thấy nước mắt Vân Thiển Y không ngừng đảo quanhtròng mắt, chỉ chốc lát sau liền không ngừng rơi xuống, nhìn thấy VânThiển Y thương tâm như thế, Lê Hân đau lòng vô cùng. Nén giận nhìn VânTâm Nhược. Trong mắt lửa giận như muốn đem nàng đốt cháy, cảm giác áynáy lúc nãy đều bị nước mắt Vân Thiển Y dập tắt.
“Vân Tâm Nhược,ngươi đừng quá đáng, làm sao ngươi có thể gọi Thiển Y như vậy? Nàng làtỷ tỷ của ngươi. Ngươi hận ta thì có thể, nhưng làm sao ngươi có thể hận Thiển Y?” Thanh âm của hắn lạnh băng, chỉ trích trách cứ nàng.
“Tỷ tỷ?” Vân Tâm Nhược cười một tiếng, nàng Vân Tâm Nhược, có vận khí tốtnhư vậy, thì muội muội tỷ tỷ sao thế kia. Về phần hận. . . . . . Nàng có sao?
Đối với Vân Thiển Y, hiện tại nàng chỉ coi nàng ta như người xa lạ thôi, nếu xa lạ, làm sao nói là hận.
“Tam muội. . . . . . muội hận tỷ thế sao?” Vân Thiển Y lúc này khóc rấm rức, nàng biết nàng thật có lỗi với cô gái trước mắt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057074/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.