Ngày thứ hai, mặt trời vừa lên, Vân Tâm Nhược đã dậy thật sớm, có vẻ có tinh thần hơn nhiều so với mấy ngày, mà làm nàng cảm thấy có chuyện kỳ quái, Tiêu Thanh Hàn vẫn dùng ánh mắt trầm tư luôn cố tình quét về phía nàng, trong ánh mắt không biết có chút sầu lo.
Ăn một ít này nọ, hai người dọc theo con sông vẫn hướng phía đông đi, dọc theo đường đi, Tiêu Thanh Hàn cơ hồ không nói chuyện gì, đi ở phía trước, cũng chưa từng quay đầu lại.
Hắn, hôm nay rất kỳ quái, xảy ra chuyện gì sao?
“Thanh Hàn,ngươi làm sao vậy?” Nhịn không được . Vân Tâm Nhược kéo tay áo hắn , bộdạng hắn như vậy, làm nàng cực kỳ không quen. Hai người rõ ràng khoảngcách vô cùng gần, lại luôn cảm giác giống như bị cái gì ngăn trở vậy,cách rất xa.
Mà loại cảm giác bị hắn gạt bỏ ra bên ngoài,
Nàng không thích.
“Không có việc gì.” Tiêu Thanh Hàn ngừng một chút, xoay người nhìn về phíanàng. Ánh mắt thập phần sâu thẳm. Giống như xoáy nước, đem linh hồn củanàng hoàn toàn hút vào.
Nàng ngây người, khuôn mặt nam tử như thiênthần giáng trần tuyệt mỹ lúc này lại có vẻ quá mức im lặng. Không khỏiphiền muộn, để cho hắn toàn thân bao phủ một tầng cô đơn thanh tịch. . . . . .
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược giữ chặt bàn tay to của hắn, muốn đem toàn bộ hơi ấm chính mình truyền cho hắn.
Hắn cô đơn làm nàng đau lòng quá. . . . . .
Nắm chặt trong tay tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057036/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.