màu mắt Tiêu ThanhHàn tối đen như đêm, bình tĩnh không gió không sóng . Hắn bỏ thêm mộtnhánh cây vào đống lửa. Ngọn lửa bùng chay thêm, khuôn mặt trong suốtnhư ngọc, nhìn không thấy cảm xúc.
Cho đến khi hắn nhìnđến thân thể thiếu nữ đối diện lại lần nữa run lên, răng va vào nhau.Thật lâu sau, hắn dùng ngón tay khẽ vuốt trán, nói : “Lại đây đi!” Thanh âm có chút mệt mỏi lại bất đắc dĩ.
Vân Tâm Nhược ngẩngđầu nhìn đối diện, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, nam tử gianghai cánh tay ra, liền kéo đem nàng gác vào trong ngực, vòng tay lại ônnàng, vừa ấm áp lại vừa an toàn . Ngăn lại tất cả thương tổn, tất cảnguy hiểm. .
lồng ngực nam tử rộng lớn, hơi thở có mùihương sen quen thuộc, tiếng kêu dã thú bên tai tựa hồ cách xa vô cùng,nàng nằm trong lòng Tiêu Thanh Hàn, ấm áp đã lâu. Thế nhưng làm nàng khó kìm nén được hốc mắt chua xót , nước mắt trong suốt, không tiếng độnglặng lẽ xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. . . . . .
Nam tử cầm chặt cánh tay của nàng, gió mát nhẹ thổi, lay động một khoảng không yên tĩnh.
Trong lòng hai người, bất tri bất giác, lại nhích gần nhau vài phần.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt củahắn. Khẽ chớp mắt vài cái, trong đầu lại nhớ lễ bách hoa hôm đó, bónglưng cô đơn, nàng đưa tay đặt trước ngực hắn, hỏi ra vấn đề đã muốn hỏitừ rất lâu.”Ngươi, cô đơn không?”
Cô đơn, hắn có sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057034/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.