Vân Tâm Nhược kinh ngạc nhìn con cá Quả trên bờ, không thể tưởng được võ công cổ đại trừbỏ dùng để đánh nhau, còn có thể dùng để bắt cá.
Nàngchạy tới bắt được con cá, nhưng thân con cá kia rất trơn, con cá lủi lủi phía Đông, lủi lủi phía Tây, đột nhiên liền trượt một cái ra khỏi taynàng, nhảy đến bên bờ, tăng thêm gấp mấy lần nhảy vọt lên trong nước.
Bọt nước vừa nổi lên,rốt cuộc đảo mắt cũng không thấy tung tích .
“Cá. . . . . .” Vân Tâm Nhược chạy đến bên bờ, căng thẳng nhìn nước sông,sau đó tiếng cười dễ nghe đến cực điểm truyền vào tai.
Nghiêng đầu, liền thấy môi Tiêu Thanh Hàn giương lên một nụ cười ranh mãnh,trong mắt tựa như mang theo vì sao, trong nháy mắt tinh quang lóe ra.
“Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược rầu rĩ kêu lên.Giọng nói mang theo oán giận, hơi có chút mùi vị làm nũng.
Năm tháng xúi quẩy, ngay cả con cá cũng bắt nạt nàng.
Tiêu Thanh Hàn khóe miệng vẫn giơ lên, khó có được chuyện tốt. Ánh trăng đêmê sáng tỏ, ánh trăng như sương như bay tả ra, áo trắng như tuyết lạikhông phải tuyết. Giữa ánh trăng , giơ lên một độ cong hoàn hảo, dướiánh trăng mông lung kèm theo hơi nước, khuôn mặt tuấn mĩ của nam tửphảng phất bao phủ một tầng mỏng ánh sáng bạc, mông lung khó dò. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn nhìn biểu tình ảo não của nữ tử trước mắt, bỗngnhiên thấy buồn cười, tiếng cười không kiềm nén được phát ra, lại ngheđến tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057038/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.