Tiêu Thanh Hàn kéo tay Vân Tâm Nhược, trực tiếp đi nhanh qua tấm bia đá, màVân Tâm Nhược quay đầu lại nhìn một chút, trong đầu có loại cảm giác kỳquái.
Càng chạy trong rừng ,cây càng ngày càng nhiều,cùng những ngày trước không giống nhau, nơi này cây cành lá càng thêmdày đặc, thân cây cao to.
“Người nào?” Tiêu Thanh Hàn chợt hét lớn một tiếng, lá cây trong tay như phi tiêu hướng phía trước bay đi.
Thân cây đung đưa, xào xạc vang dội, nhưng chỉ rơi xuống rất nhiều lá câyhình tròn. Đừng nói là người, cho dù là một con chim nhỏ cũng không có.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược kéo chặt tay áo Tiêu Thanh Hàn , thật chặt tựa vào người của hắn.
Nàng cũng cảm giác có người, trong không khí mơ hồ lộ ra một phần nguy hiểm.
Tựa như luc ở bãi săn nhìn thấy hạt châu .
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Tiêu Thanh Hàn nhẹ giọng an ủi thiếu nữ bên cạnh, ánh mắt lại quét về phía bốn phía, mới vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác cóngười đang dòm ngó bọn họ.
Cảm giác của hắn sẽ không sai, mới vừa rồi tuyệt đối có người.
Mạc tộc sao? sắc mặt hắn trầm lãnh, ôn nhuận con ngươi nổi lên đông lạnh,ngay cả chu sa đỏ ửng trước trán cũng u ám mấy phần.
Hiện tại hắn phải cẩn thận nhiều thêm một chút, con đường phía trước xem ra không dễ đi.
Còn bên kia, cuối cánh rừng đi ra một bóng dáng mãnh khảnh, hình dạng làthiếu nữ, tóc xõa dài, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, cầm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057030/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.