Cho đến con sói cuốicùng nằm trên mặt đất, hắn thu hồi nhuyễn kiếm, quay đầu lại nhìn vềphía nữ tử sau lưng .Một thân bạch y bị mất đi trắng tinh thường ngày,một mảnh vết máu.
Nam tử đầu tóc xốc xếch, mồ hôi ở cái trán theo gương mặt rơi xuống, nhuyễn kiếm trong tay không dínhnửa vết máu, nhưng trên bạch y lại loang lổ vết máu , Tiêu Thanh Hàn,chưa bao giờ nhếch nhác quá như vậy.
Hắn đem nhuyễnkiếm thả lại ngang hông, dưới chân lảo đảo một cái, nhắm mắt, hắn nénkhí một cái, mở mắt ra lúc, thần sắc bình tĩnh như nước.
Dùng khí quá nhiều, kết thúc hoàn hảoi, nếu nhiều hơn một chút nữa, đoán chừng hắn cũng sẽ nhịn không được.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược hốc mắt tràn đầy nước mắt không bao giờ ngừng đượcrơi xuống, nàng chạy lên trước, liều lĩnh hướng phía trước chạy, chânkhông ngừng giẫm trên thi thể của bầy sói, thiếu chút nữa té xuống trênmặt đất.
Một đôi bàn tay vừa lúc vịn nàng, “Đừng sợ, ta không sao.” Hắn an ủi nàng.Thanh âm lại lộ ra mệt mỏi.
“Thanh Hàn, thế nào,máu nhiều như vậy, ngươi. . . . . . Bị thương nơi nào?”Vân Tâm Nhược nhìn hắn toàn thân vết máu. Thanh âm nức nở ,nghẹn ngào từ trong cổ họng bật ra .
“Ta không sao, máu không phải của ta.” Tiêu Thanh Hàn đem nàng ôm vào trong ngực, cằm để ở trên tóc của nàng.
Sau đó ôm lấy nàng, mang nàng ngồi vào trước đống lửa , ánh lửa đuổi đi một chút lạnh lẽo, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhắm mắt điều hòa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057015/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.