Sau khi tỉnh lại, mặt trời đã sớm lên thật cao, nàng ảo não một tiếng, ngủ quá say rồi, cũng đã trễ thế này.
“Tỉnh ngủ?” Tiêu Thanh Hàn đưa tay về phía nàng .
“Ừ.” Kéo tay của hắn, dùng sức một cái, Tiêu Thanh Hàn kéo thiếu nữ trên đất .
“Đi thôi.”
Hai người lại đắm chìm trong nắng mai, đi về hướng đông, chờ đón vận mệnh bọn họ không biết ra sao.
Nhìn nửa mặt mê người của Tiêu Thanh Hàn, lông mi thật dài,cái mũi caothẳng, gương mặt vượt trội, Vân Tâm Nhược có chút chần chờ, nói không ra miệng.
“Sao vậy?” Tiêu Thanh Hàn dừng lại, quan sát nàng.
“Thanh Hàn, ta không phải là người của thế giới này, lại có thuật độc tâm,ngươi không cảm thấy ta giống. . . . . .” Hai chữ quái vật, nàng trướcsau vẫn không nói ra được.
Buổi sáng tỉnh lại, nàng nhớtới ngày hôm qua đã nói tất cả cho hắn nghe, trong lòng liền thấp thỏmbất an, đối với thân phận của nàng,
Hắn sẽ ra sao?
Sẽ ghét bỏ nàng,sẽ xem nàng như quái vật sao?
Nhưng mà sắc mặt hắn rất bình thường, không nhìn ra một chút khác thường. Cũng mất đi lạnh nhạt của ngày hôm qua.
“Nhược.” Tiêu Thanh Hàn lần đầu tiên kêu tên nàng,trong tai nàng nghe được, lòng của nàng đột nhiên nảy một cái, lòng có chút ngọt ngào.
Nắm chặt tay của nàng, biết nàng muốn nói gì? Hắn nhìn về phía phía trướcrừng cây không thấy được bờ, “Ngươi quên rồi sao, chúng ta đi tới nơinày thế nào, ngươi sẽ không quên Thanh Hàn quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057031/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.