“Nói cái gì?”Vân TâmNhược nhìn về phía hắn,cười nhẹ,lại mang theo vài phần mỏi mệt. “Lôi caca,ngươi quên chế độ mà thời đại chúng ta từng sống sao?Ngươi khôngnhớ,ngươi hiện tại bắt ta phải làm phi tử của ngươi,là đang nhục nhãta,hay là đang nhục nhã chính bản thân mình? Ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhậnđiều này sao?”
Thân thể Lôi Liệt chấn động,hắn biết thời đại bọnhọ sống là chế độ một vợ một chồng,nhưng mà hiện tại hắn đã có nữ nhânkhác,thậm chí đã có đứa nhỏ,đối xử với nàng như vậy,thật sự không côngbằng,nhưng mà Thiên Lan,là trách nhiệm mà hắn không thể bỏ qua.
Hắn biết,hắn thật sự xin lỗi nàng,hắn không thể cho nàng một tình cảm trọnvẹn,nhưng mà,cho dù như thế,hắn cũng không muốn buông tay.Cũng khôngbuông tay được,nếu có thể buông tay được,như vậy,bây giờ nàng cũng không phải ở chỗ này.
Nàng khép hờ bờ mi,nước mắt tuôn rơi liên tục,“Lôi ca ca,nếu ngày Bách Hoa chương đó ngươi có thể nhận ra ta,ngươibiết không,không sẽ vui đến chết,nhưng ngươi quên ngày đó ngươi đã nóigì sao,ngươi có lẽ đã quên,nhưng mà đến bây giờ ta vẫn không hề quên”.
“Khi đó,ngươi ôm nàng,lúc nàng hỏi ngươi có phải thật sự không biết takhông,ngươi nói,ngươi tất nhiên không biết ta.Cho dù về sau khi tìm lạiđược trí nhớ thì thế nào,nữ nhân ngươi yêu chỉ có thể là một người,đó là Đỗ Thiên Lan.Nữ nhân khác ngươi liếc cũng không thèm liếc mắt mộtcái,chuyện cũ thủy chung là chuyện cũ.Lôi ca ca,chuyện cũ thủy chung làchuyện cũ.Ngươi thật sự không hiểu rõ điều đó sao?”
“Khi đóngươi,không đi….” Lôi Liệt nghe nàng nói như vậy sắc mặt tái nhợt, hắnđương nhiên nhớ những lời này, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784246/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.