Vân Tâm Nhược đau đến nỗi tất cả trên mặt đều là mồ hôi, nhìn thấy Tiêu thanh hàn bước vào,hơi hơi mỉm cười với hắn, nhưng mà đôi mi luôn nhíu chặt chưa từng thảlỏng. Tiêu Thanh Hàn đi đến bên người nàng, nắm đôi tay đang chảy đầy mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng. Nói nhỏ bên tai nàng“Không phải sợ, có ta ở đây.”
Vân Tâm Nhược nắm chặt tay hắn, lại một trận đau đớn thật lớn xuất hiện. Nàng đau đến chảy cả nước mắt.Những tiếng kêu đau đớn của nàng như lưỡi dao đâm vào lòng Tiêu ThanhHàn, hắn thề sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu loại đau đớn như vậy nữa.
Nàng nắm chặt tay hắn, “Ra rồi, ra rồi, phu nhân mau dùnglực mạnh hơn, đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ.”Bà mụ hô lớn một tiếng, Vân TâmNhược gồng mình dùng sức. “Oa……”. Tiếng khóc vang của trẻ con truyền ra.
Cuối cùng cũng sinh rồi, đứa nhỏ của nàng, cục cưng của nàng cùng ThanhHàn, Vân Tâm Nhược nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, cảm thấy buồn ngủ, nàngđã không còn chút sức lực nào, Tiêu Thanh Hàn lau nhẹ mồ hôi trên mặtnàng, yêu thương vô cùng.
Bà mụ vừa nhìn thấy gương mặt của đứa nhỏ, ngay lập tức thất thần.
Tiêu Thanh Hàn vừa ngẩng đầu nhìn thấy vậy, đứng lên, bế đứa con của mình.Chỉ thấy tiểu tử kia, quả thật như lời Vân Tâm Nhược nói, trên mặt đứanhỏ đã có thể thấy hơi hơi hình dáng của mình, hắn không có nếp nhăngiống như những đứa trẻ mới sinh ra khác, ngược lại làn da của đứa nhỏtrắng nõn vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784226/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.