Chương trước
Chương sau
Tiêu Thanh hàn mím chặt môi, đi thẳng tới bên cạnh Tiêu cẩn du, hành lễ, “Hoàng huynh, ngọn gió nào đem ngươi thổi tới phủ quốc sư rồi. Có

lại coi trọng hàng trúc của thần đệ hay không?”

“A, không phải” Tiêu cẩn du vội vàng khoát tay, con ngươi rũ xuống.

Không biết vì sao, bây giờ nhìn thấy đệ đệ, hắn thế nhưng không khỏi áy

náy.

“Vậy các ngươi ở trong lưu đinh lâu của ta làm gì?” Hắn ngồi xuống,

bạch y xẹt qua. Trong mắt khác hẳn ngày trước, bí hiểm mà lạnh nhạt.

ánh mắt Tiêu cẩn du quan sát, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh hàn, cười

một tiếng, “Cửu đệ không biết sao, đệ bị bệnh, ngủ say mấy ngày rồi.”

“Ngủ mấy ngày?” Tiêu Thanh hàn nhẹ nhàng nâng lông mày, nghi ngờ

nhìn về minh phong, thấy minh phong gật đầu, lông mày nhíu chặt, sao hắn không biết mình ngã bệnh, còn ngủ say mấy ngày, rốt cuộc là khi nào?

Thấy Tiêu Thanh hàn suy ngẫm, xem ra minh phong không có lừa gạt bọn họ, thanh hàn thật sự quên mất những chuyện liên quan đến Vân Tâm

Nhược, ngay cả chuyện mình trúng chú thuật cũng quên. Chỉ cần quên là

tốt rồi, cho dù hiện tại không yêu vân thiển y, nhưng chỉ cần vân thiển y là chủ nhân của phách nguyệt, như vậy, thanh hàn nhất định sẽ cưới

nàng.

“Hiện tại, ngươi đã tỉnh lại, không có việc gì là tốt rồi.” Tiêu cẩn du tiếp tục cười, chẳng qua khóe mắt miễn cưỡng. Hắn nhìn về phía vân

thiển y, sờ sờ lỗ mũi “Mấy ngày nay nhờ thiển y chăm sóc, ngươi mới có

thể hồi phục nhanh như vậy, cho nên, ngươi phải cảm tạ người ta cho tốt. Không bằng để thiển y cô nương ở tại phủ quốc sư. Ngươi cũng tiện thể

cảm tạ nàng.”

sau khi Tiêu Thanh hàn nghe xong, chẳng qua là quét mắt nhìn vân thiển y một cái, sau đó nhìn về phía lê hân đứng yên bất động.

Môi mỏng khẽ mở, “Tùy hoàng huynh an bài.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người sửng sờ, nhất là Tiêu cẩn

du, lấy hiểu biết của hắn, từ nhỏ đến lớn, thanh hàn đều thích tự lập,

những năm nay, trừ minh phong có thể ở bên người hắn cũng chỉ có Vân Tâm Nhược, chỉ cần hắn không muốn, bất luận kẻ nào cũng không cách nào đến

gần hắn, nhưng lần này, hắn lại dễ dàng đáp ứng như vậy, thật đoán không ra hắn đang nghĩ gì? Lại làm cho người ta cảm thấy có loại nguy hiểm

đang tràn ra.

Không thể phủ nhận, Tiêu Thanh hàn bây giờ làm cho người cảm thấy đáng sợ. Tròng mắt không ôn tình như trước.

“Đã như vậy thì tốt, trẫm rời cung đã lâu, nên về rồi.” Tiêu cẩn du

mở miệng, khoát tay, những ngày qua hắn cũng đủ mệt rồi, tất cả nhìn như hoàn mỹ nhưng lại sơ sót nhiều bên trong.

Chỉ cần thanh hàn không sao, như vậy chuyện về sau sẽ dễ dàng làm hơn, tất cả sẽ thay đổi theo thời gian.

“Cung tiễn hoàng thượng.” Những người khác đứng lên hành lễ, Tiêu cẩn du gật đầu, mang theo thị vệ rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.