sau khi Hoàng đế đi, minh phong độ đến bên cạnh Tiêu Thanh hàn, có
chút chật vật hỏi: “Quốc sư có nhớ Vân Tâm Nhược là ai không?”
“Vân Tâm Nàng?” Tiêu Thanh hàn mở mắt, tròng mắt một mảnh thanh minh, “Là ai?”
Minh phong chán nản, quả nhiên quốc sự quên rồi.
“Vân Tâm Nhược là. . . . . .” Minh phong muốn nói tất cả, nhưng cuối cùng chỉ thành một câu.”Là nha hoàn của ta.” Không thể nói ra, thật sự
không thể, nếu không, tất cả cố gắng sẽ tan vỡ. Bây giờ quốc sư quên
nàng rồi, nói ra chỉ khiến nàng bị nguy hiểm hơn mà thôi.
“Minh phong, lúc nào thì ngươi nhận nha hoàn hả?” Tiêu Thanh hàn
cười nhạt, chưa từng để ý đến vân thiển y vẫn bên trong phòng. Phủ quốc
sư, nàng muốn ở thì ở, không lên quan đến hắn. Chỉ cần đừng làm cho hắn
thấy nàng là được.
“Ha ha, mới đây thôi.” minh phong chỉ có thể cười.
Lê hân đứng bất động, trong mắt chỉ có dung nhan tuyệt sắc của vân
thiển y, trong con ngươi màu đen chậm rãi chảy qua một loại gọi chết
tâm.
“Hân, ở lại đây ăn cơm đi, ta đói bụng.”
Tiêu Thanh hàn ngẩng đầu nhìn lê hân.
“Không, trong phủ còn có việc, ta phải đi trước.” Lê hân cũng nhìn Tiêu Thanh hàn.
Chỉ cần hắn không có việc gì là tốt.
Chỉ cần bọn họ có thể hạnh phúc là tốt rồi.
Mà hắn, cũng nên buông tay.
Theo đuổi lâu như vậy, hắn, cũng mệt mỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784185/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.