Ngày thứ hai, mặt trời sáng rực, nước chảy róc rách, trời xanh gió
nhẹ, Vân Tâm dậy sớm, bưng chậu gỗ đi tới con suối nước nóng mà minh
phong từng mang nàng tới. Vì đem nước dẫn thẳng đến Lưu Đinh lâu rồi,
cho nên nơi này không có ai tới.
Nàng ngồi xổm xuống, đặt tay trong suối nước ấm áp, ngón tay trắng mịn, nhẵn nhụi mà mềm mại.
“Ai. . . . . .” Nhẹ nhàng thở dài.
Dường như thở ra hết phiền muộn
Thế sự xoay vần, giang sơn như cũ, mà lòng người sớm không còn.
Đứng dậy, bưng chậu gỗ, đi tới tiểu viện của mình, trước khi Thanh
Hàn tỉnh lại, tất cả mọi người trong phủ quốc sư đều bị đổi hết, vì sự
an toàn của tử y, nàng đã khiến minh phong đem tử y đưa ra khỏi đây. Nơi này, có một mình nàng là đủ, không cần đem nguy hiểm rơi vào trên người tử y, vân thiển y không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, sẽ không trực
tiếp xuống tay vơi nàng, nhưng với Tử Y thì ả có thể, không biết minh
phong có chuyện gì gấp mà mấy ngày trước đã rời đi. Cho nên hiện tại
trong phủ quốc sư này, nàng chỉ có thể dựa vào một mình mình.
Giống như ở phủ tướng quân trôi qua những ngày đó một dạng, bây giờ
hết thảy đều chỉ có thể dựa vào mình. Đánh hảo thủy, tắm xong mặt, lại
đem mấy bộ y phục tắm xong. Tất cả tùy ý tự tại, thật ra thì chỉ có nàng biết, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784175/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.