Cửu đệ đúng là thay đổi, trước kia hắn trong trẻo lạnh lùng, nhưng
không vô tình, hắn cao ngạo, nhưng không phải cao đến nỗi không thể
chạm, nhưng kể từ khi tỉnh lại, hắn như cắt bỏ tất cả tình duyên, tròng
mắt đen luôn mang theo một tầng sương mù, không ai có thể đoán được lòng của hắn, giống như xem hoa trên bờ, thấy được cánh hoa, nhưng không
chạm được vào nó.
Bây giờ, Thanh Hàn hoàn toàn vô tình, bắt hắn bỏ đi tình cảm với Vân Tâm Nhược, cũng khiến hắn mất đi cảm tình.
Nếu quả thật như thế, như vậy chuyện hắn làm chẳng phải là bức Thanh Hàn đến hố sâu vĩnh viễn không thể lên được.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Tiêu cẩn du khoát tay, càng nói hắn càng nhức đầu, hắn khẽ vuốt ve trán, trên đầu một hồi đau đớn làm
hắn cực kỳ không thoải mái.
Hắn ngồi xuống, ngưng mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn: “Khi nào thì ngươi mới cưới vân thiển y?”
Tạm gác mọi chuyện sang một bên, chỉ cần Thanh Hàn cưới vân thiển y là được.
Tiêu Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay nắm chặt, rồi buông
ra, hắn thả tay xuống, vuốt vuốt vòng tay Vân Long, lòng ngón tay chạm
đến hoa văn quen thuộc. Hắn nhíu mày, trả lời.
“Vì sao thần đệ phải cưới vân thiển y?”
“Bởi vì nàng là chủ nhân của phách Nguyệt, là thê tử định mệnh của
ngươi. Ngươi không cưới nàng thì cưới người nào?” Tiêu cẩn du không chịu nổi nữa, rống to. Tức giận đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784177/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.