Người nọ đẩy Vân Tâm Nhược một cái, trong miệng hừ hừ, “Mặc dù ngươi là nha hoàn của minh phong công tử, nhưng nói tới cùng thì chỉ là một
nha hoàn, mỗi ngày không làm thì ăn cơm làm gì, Vân cô nương là phu nhân tương lai của quốc sư, nói thế nào thì người ta cũng là chủ nhân, ngươi chẳng qua là nô tỳ. Nhanh đi, đi trễ, quốc sư trách tội xuống, ai đảm
đương chứ.”
Vân Tâm Nhược giương mắt, khóe miệng khẽ nâng lên, bưng chén, lúc đi tới cửa phòng bếp thì chợt quay đầu lại, con ngươi thoảng qua một chút
lạnh lùng, khiến người nọ toàn thân không thoải mái. Giống như nàng đã
biết là hắn ngấm ngầm nhận bạc để cho nàng đi gặp vân thiển y vậy.
“Đi đi, nhìn cái gì?” Hắn chỉ vào cửa, quát lạnh một tiếng. Lại tăng thêm rất nhiều chột dạ ở bên trong.
Vân Tâm Nhược cúi đầu nhìn chén trong tay, mấy hạt sen xanh biếc bóng loáng mịn màng, một mùi thơm trong veo không ngừng bay ra.
Đúng là món canh hạt sen ngon, lại trị giá không ít bạc, vân thiển y cũng quá coi trọng mình, vừa rồi người kia đẩy nàng một cái, tất nhiên
nàng đã biết tất cả.
Xem ra một cuộc bão táp khó tránh khỏi.
Đường mòn rải đá xanh, trức xanh đứng thẳng hàng, một thân ảnh gầy
gò, đi tới căn phòng của vân thiển y, cách lưu đình lâu một khoảng không dài mà cũng không ngắn. Nàng quay đầu, nhìn về phía cửa sổ đối diện,
suy nghĩ, bây giờ hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784172/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.