Nếu như nhà kia muốn cậu cưới, thì nếu như nói cậu thích đồng tính luyến ái thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao, chắc là cháy lắm nhỉ?
“Con không lấy anh ta, con thích con gái!!”
Chưa kịp đợi anh lên tiếng, Tử Yên thế mà lại đập tay lên bàn thét lớn. May mà tầng lầu này đã được bao trước, không có ai ra vào.
Danh Tu Kiệt dường như biết trước rồi. Ông đứng dậy kéo con gái mình ra ngoài, chắc là giận lắm. Triết Sâm thầm bật cười phớ lớ. Ẩn hiện đâu đó là sự mệt mỏi của anh.
*chát*
Du Nhâm đánh anh một cái thật đau thật rát lên mặt, bàn tay ông nắm lại nổi lên gân xanh tím, Triết Sâm dù bị đánh nhưng cũng không buồn để ý, anh muốn mau chóng thoát khỏi đây, không thể tiếp tục day dưa nữa.
“Mày đứng lại!!”
Ông gạt tay làm rớt hết mấy đĩa đồ ăn và vài cái ly xuống đất vỡ tan tành. Vài mảnh thủy tinh văng lên người anh, xước một vài vết nhưng cũng chẳng sao.
“Mày ra ngoài gây chuyện còn chưa đủ!!! Bây giờ còn không nghe lời, chẳng khác gì con gái mẹ mày cả!!”
Từ lúc vừa sinh ra anh chưa từng thấy mặt mẹ lần nào. Chỉ có đôi khi nghe mấy người hầu nói bà rất sinh đẹp, hiền diệu, nhưng không hiểu sao trong lời nói của Du Nhâm về bà lại chưa bao giờ là khen ngợi, chỉ là xỉ mắng thậm tệ.
Nếu ông hận bà như vậy tại sao còn cưới chứ?
“Tôi ra ngoài gây chuyện? Từ nhỏ tôi gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911093/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.