Tử Lưu bàng hoàng muốn xoay đầu nhìn anh thì lại bị ôm chặt không thể cử động được. Cậu nằm trong lòng ngực ấm nóng của anh đến mức ngẩn ngơ, nụ cười nuông chiều hiện lên khoé môi, cậu cất lời.
“Anh uống rượu sao?”
“Ừm...uống một chút hoi à...”
Cậu vốn chẳng tin cái một chút mà anh nói đâu, giọng nghe chứ nghẹn lại mà khàn khàn là thể nào cũng uống không ít. Đến cả đầu óc còn đình trệ không tỉnh táo nữa là.
...
(Một tiếng trước sau khi cậu ra khỏi nhà)
Du Nhâm có gọi anh ra mấy lần nhưng anh không bắt máy. Thậm chí anh còn có ý định đưa ông vào danh sách đen.
Triết Sâm mệt mỏi thở dài, lồng ngực phát ra tiếng khò khè khó chịu. Có lẽ cũng bị dính bệnh đôi chút rồi.
Tiếng điện thoại reo lên liên tục khiến anh đã mệt còn thêm đau đầu. Bất lực bắt máy. Du Nhâm cất lời tiếng nói của ông có vẻ rất bực bội, cũng phải thôi gọi nhiều cuộc như vậy mới bắt máy mà.
“Mày nghe rồi thì xuống công ty liền cho ba”
“Tôi không rảnh”
Triết Sâm khó chịu lắm, vốn muốn cắt đứt với ông một lần cho xong, nhưng biết thế nào, dù là khác cha nhưng lại cùng mẹ. Anh vẫn là một con cờ trong lòng bàn tay ông, không nghe theo lời thì hậu quả khôn lường.
Bất lực đứng dậy, khoác chiếc áo len màu be hơi sẫm trông rất thanh lịch lên người. Ra khỏi nhà mà không quên khoá cửa. Trong đầu đang suy nghĩ xem Du Nhâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911095/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.