Tử Lưu đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.
“Có người gọi anh, nhiều cuộc lắm nè”
Triết Sâm nhìn vào tên người gọi xong thì cười trừ một cái, mắt có hơi nhắm lại.
“Được rồi, nói nghe xem, tại sao anh khóc nè?”
Tử Lưu chưa đợi anh định thần thì lên tiếng, giọng có hơi nuông chiều. Thế giới của hai người đang bị xâm phạm bởi hai luồn tác động rất lớn, người ôm lấy, người gìn giữ nhưng dừng như lại không thể bắt lấy lại nồi.
Anh mệt mỏi thở dài.
“Em có sợ không?”
Cậu không hiểu câu hỏi này lắm, nghiêng nghiêng đầu.
“Sợ cái gì?”
Anh cất lời với biểu cảm có hơi bất lực.
“Sợ không thể ở cùng nhau nữa....”
“Sao phải sợ, có em có anh mình không sợ”
Tử Lưu quyết đoán trả lời. Kể từ khi cùng anh bước trên con đường này, cậu đã chẳng còn sợ hãi bất kì ai, mà cũng không hẳn....vẫn sợ đó chứ, nhưng chỉ là tự tin bước tiếp mà để tâm thôi.
“Nhưng anh sợ rồi....”
Triết Sâm cúi đầu xuống, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cậu không thể nhìn thấy mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Chỉ mơ hồ đoán được thế giới màu Hồng hai người xây dựng một năm nay sắp tan vỡ rồi.
Bầu không gian yên lặng bỗng chốc bao lấy cả căn phòng, cậu....chắc là cũng mệt lắm. Nhưng cứ tưởng anh sẽ cùng cậu mà Trãi qua, thế mà anh cũng mệt rồi.
Triết Sâm ngước đầu nở nụ cười. Xoa đầu bế cậu lên giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911092/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.