Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một cô gái bước nhẹ từng bước chân đi vào như sợ làm người con gái đang an tĩnh nằm trên giường tỉnh.
Nhưng đúng lúc cô gái nằm trên giường mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay đầu về hướng này. Lộ Khiết thấy vậy vội hỏi ngay.
"Nhã Nhã, cậu thấy sao rồi? Còn thấy khó chịu chỗ nào không, cậu nằm đây đợi mình một chút, mình gọi bác sĩ đến."
An Tịnh Nhã cũng không ngăn lại, nhẹ nhàng khép mắt lại, vài giây sau mới từ từ mở ra, thấy xung quanh vẫn như cũ là một màu đen. An Tịnh Nhã bỗng nhiên nở một nụ cười, một nụ cười đầy mỉa mai.
Là mỉa mai chính bản thân cô, như vậy lại có thể điên rồi. Điên đến mức lại tưởng rằng bản thân mắt đã có thể nhìn thấy, còn là nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông đối diện gần trong gang tấc.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra hết một lần, nói rằng An Tịnh Nhã đã không sao nữa rồi, Lộ Khiết mới dám thở mạnh một tiếng, hoàn toàn là trút hết lo lắng trong lòng.
"Nhã Nhã, cậu thật sự dọa mình không bị đau tim chết rồi cũng sẽ bị đứt dây thần kinh não vì quá căng thẳng mà chết."
"Mình đã không sao rồi mà." An Tịnh Nhã yếu ớt trả lời, nhưng trên gương mặt cô vẫn nở một nụ cười nhẹ.
"Lần này may mắn Cao tổng đến kịp thời cứu cậu, nếu không.... cậu bây giờ có thể đã là thủy quái rồi." Lộ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
An Tịnh Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926410/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.