Mộng Phạn vừa mới đi ra đến cửa liền nghe thấy bên ngoài xôn xao âm ĩ liền nghĩ ngay có chuyện không ổn, hốt hoảng chạy ra ngoài. Quả nhiên vừa chạy ra, nhìn ra hồ bơi nơi mọi người đang tập trung đứng xem liền thấy thiếu phu nhân của mình đang chới với trong hồ.
Hai mắt hạnh đen của Mộng Phạn trợn to, cả gương mặt cô ấy tái nhợt, sau đó liền tức giận chạy đến hét lớn.
"Mấy người làm cái gì vậy? Còn không mau cứu người? Các người lại còn đứng nhìn!"
Mộng Phạn tức giận mà hét lên, bản thân muốn ngay lập tức nhảy xuống cứu người nhưng bản thân cô thật vô dụng, lại không biết bơi. Nếu bây giờ nhảy xuống, ngược lại lại càng rối hơn.
"Mấy người....." Mộng Phạn khóc nức nở thành tiếng quỳ bên mép hồ nhìn An Tịnh Nhã đang dần mất sức dưới hồ sâu, lại đưa mắt nhìn những con người vô tâm vô tính đứng nhìn.
"THIẾU PHU NHÂN....AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU CÔ ẤY ĐI!"
"Tôi.... tôi không biết bơi."
Một tiểu thịt tươi trong số những chàng trai có mặt ở đây rụt rè lên tiếng trước tiếng hét cầu cứu của Mộng Phạn, sau đó đưa tay đẩy chàng trai bên cạnh.
"Cậu...."
"Tôi giống cậu, cũng không biết bơi."
Người kia cũng ngay lập tức nhận định bản thân cũng không biết bơi, sau đó là tất cả mọi người nhao nhao lên nói.
"Là cô ấy ..... là cô ấy không cẩn thận ngã xuống hồ. Phải làm sao đây, cô ấy không thể nhìn thấy, không thể cầm được vào đồ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926411/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.