"Cao tổng không cần câu lệ như vậy. Hiện tại ở đây cũng chỉ có hai ta, không nhất thiết phải đóng kịch cho ai xem, ngài vẫn là nên để tôi tự làm." An Tịnh Nhã khách sáo nói một câu khi Cao Minh Thành múc cháo lên nói muốn đút cho cô ăn.
Cao Minh Thành lại nhíu mày tỏ ý một chút cũng không chịu thoả hiệp: "Phiền phức. Há miệng ra!"
An Tịnh Nhã nhất quyết không há ra, tiếp tục nói từ chối, nói rằng Lộ Khiết cũng sắp quay trở lại, cô ấy có thể giúp cô.
"Tôi kêu Lộ Khiết về nhà mang quần áo đến đây cho cô rồi."
An Tịnh Nhã: "Quần áo?!"
"Cô phải tiếp tục nằm viện điều trị cho đến khi nào khỏi hẳn. Cơn sốt hôm trước vừa qua đi, hôm sau liền ngâm mình dưới hồ. Cô nếu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tôi."
Cao Minh Thành rõ ràng là nói lời trách mắng khó chịu nhưng vẻ mặt lại đối lập hoàn toàn. Trên gương mặt ấy, mặt mũi tuy sạch sẽ sáng sủa, quần áo tây trang chỉnh tề gọn gàng nhưng dưới phần mắt rõ ràng là quầng thâm mắt, rõ ràng là lo lắng đến cả đêm không ngủ được.
An Tịnh Nhã và Cao Minh Thành mặt đối mặt giăng co, người muốn đút cháo, người lại không chịu há miệng.
May mắn thay cửa phòng đúng lúc đó mở ra, Giang Minh Triết nhẹ nhàng đi vào, gương mặt úp úp mở mở như có điều muốn nói, nhưng lại không dám nói.
Cao Minh Thành vẫn đưa tay cầm thìa cháo ở trước mặt An Tịnh Nhã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926406/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.